Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 187

“Thần y, bệnh của bố tôi có cứu chữa được không?”, Nhiếp Chuẩn hỏi.

Ngô Bình đáp: “Chữa được, tôi sẽ kê toa, trong ba ngày ông phải đi mua đủ dược liệu, sau đó tôi sẽ tới chữa trị”.

Nhiếp Chuẩn mừng rỡ: “Tốt quá rồi! Nhất định tôi sẽ cho người đi mua đủ”.

Ngô Bình lấy giấy bút rồi viết nhanh các loại dược liệu mà Nhiếp Chuẩn nghe không hiểu.

Viết xong, anh đưa luôn cho Nhiếp Chuẩn, sau đó lấy kim châm cứu ra châm cứu vào 72 huyệt đạo cho Nhiếp Chuẩn.

“Tôi sẽ châm cứu để giúp bệnh nhân cầm cự, ông tìm đủ dược liệu thì gọi ngay cho tôi”, Ngô Bình nói một cách đơn giản.

Nhiếp Chuẩn gật đầu lia lịa rồi cảm ơn.

Sau đó, Đường Tử Di và Ngô Bình đã ra về.

Trên xe, Đường Tử Di hỏi: “Các dược liệu ấy có dễ tìm không?”

Ngô Bình gật đầu: “Không dễ lắm, hơn nữa giá còn cao. Muốn mua đủ thì phải mất cả trăm triệu đấy”.

Đường Tử Di ngạc nhiên: “Nhiều thế á?”

Ngô Bình: “Mong là họ mua được, không thì tôi cũng bó tay”.

Về nhà họ Đường xong, Ngô Bình gọi cho Lãnh Như Yên, để thông báo cho cô ấy biết mình đã nghiên cứu xong Niêm Hoa Chỉ rồi.

Nhận được điện thoại của Ngô Bình, Lãnh Như Yên rất vui, hai người hẹn gặp ở một khách sạn.

Khi Ngô Bình đến thì đã trông thấy Lãnh Như Yên chờ sẵn rồi, thấy anh thì cô ấy vẫy tay ngay.

“Anh đến Vân Kinh khi nào thế?”, Lãnh Như Yên cười hỏi.

“Hôm nay”, Ngô Bình đáp: “Đi thôi, chúng ta thuê phòng”.

Họ thuê phòng thật ra là để truyền thụ Niêm Hoa Chỉ, Lãnh Như Yên hiểu ý, nhưng khi mới nghe vẫn suy nghĩ xa vời rồi thấy hơi là lạ.

Ngô Bình thuê một phòng rồi đi vào với Lãnh Như Yên, anh nói: “Tôi đã hiểu được vấn đề mà cô gặp phải rồi, nhưng muốn dạy cho cô thì hơi phức tạp”.

Lãnh Như Yên ngây ra: “Phức tạp lắm ạ?”

Ngô Bình gật đầu: “Vì cô buộc phải cởi bỏ hết quần áo!”

Mặt Lãnh Như Yên lập tức đỏ lựng.

“Phải cởi hết đồ trên người ư?”, Lãnh Như Yên lập tức nắm chặt tay áo rồi căng thẳng hỏi.

Ngô Bình nói ngay: “Cô yên tâm, tôi sẽ che mắt”.

Dù với Ngô Bình mà nói thì có che mắt hay không cũng thế, nhưng Lãnh Như Yên không biết gì nên ngẩn ra hỏi: “Che mắt ư?”

Ngô Bình gật đầu: “Ừm, nhưng thi thoảng tôi cần phải chạm vào người cô, như vậy mới có thể hỗ trợ cô tìm thấy đường kinh mạch đó”.

Lãnh Như Yên cắn môi rồi nhỏ giọng nói: “Được, phiền anh ạ!”

Ngô Bình lấy kim châm cứu ra rồi để sang một bên, sau đó lấy một chiếc khăn màu đen che mắt lại, anh không quên nhắc Lãnh Như Yên kiểm tra: “Cô xem tôi đã che kín hay chưa đi”.

Lãnh Như Yên mím môi cười: “Em tin anh, thật ra anh chỉ cần nhắm mặt lại thôi cũng được rồi”.

Ngô Bình ho khan một tiếng: “Cô đẹp như thế, tôi sợ mình mất khống chế nên mới phải che mắt”.

Lãnh Như Yên liếc nhìn anh rồi nói: “Anh Ngô là chính nhân quân tử mà”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK