Chương 426
Ngô Bình: “Ra là người Mỹ, lần này ông ta tới mua vật sưu tầm ạ?”
Đường Minh Huy: “Chính xác hơn là chúng ta phải trao đổi ít đồ sưu tầm. Cháu cũng biết đấy, đồ sưu tầm của nhà chú cũng có đồ bị lặp, ví dụ như bức hoa cỏ của Đường Bá Hổ ấy. Lần này, chúng ta sẽ đổi những thứ bị trùng lấy thứ mà mình chưa có, bên kia cũng vậy”.
Lần này, Đường Minh Huy chỉ dẫn Đường Tử Di và Ngô Bình đi, còn những người khác thì đi về.
Nửa tiếng sau, chiếc xe đã tiến vào một nhà hàng của Vân Kinh.
Nhà hàng này cũng đã khá lâu đời, dù bên ngoài trông không quá bắt mắt, nhưng lại là một trong những nơi mà người Vân Kinh chọn để tiếp đãi khách quý.
Cả nhà hàng đã được Đường Minh Huy bao trọn, ông ấy còn xếp người đứng chờ ngoài cửa.
Chiếc xư vừa dừng lại, quản gia đã đi tới mở cửa rồi nói: “Ông chủ, đã sắp xếp xong hết rồi ạ. Ông Lạc Trần Duyên và người của ông ấy khoảng nửa tiếng nữa sẽ tới”.
Đường Minh Huy gật đầu: “Ừm!”
Ba người đi vào tầng một, các phòng ở đây đã được dọn sạch, tranh chữ thì treo trên tường, còn bình gốm, các đồ đồng thì bày trên bàn.
Đường Minh Huy cười nói: “Ngô Bình, đây là đồ mà chú định đổi, toàn chọn theo yêu cầu của bên kia đấy”.
Ngô Bình nhìn quanh một vòng, các món đồ cổ này có hơi thở khác nhau, chứng tỏ chúng xuất hiện vào các thời đại khác nhau.
Đột nhiên anh chợt dừng bước rồi nhìn vào một bức tranh. Đây là một bức tranh không quá tinh xảo, chỉ có một ngọn núi cao chọc trời, trên đỉnh núi là mặt trời sáng chói.
Ngô Bình phát hiện bức tranh này có ẩn chứa khí tức rất đặc biệt. Anh chợt nổi hứng rồi khởi động khả năng nhìn xuyên thấu, sau đó toàn thân run lên, vì anh thấy ngọn núi trong bức tranh đã biến thành núi thật, còn mặt trời trên đỉnh núi đang toả ra những tia nắng vô tận.
Anh nhắm mắt lại, nhưng nội tâm thì đang dậy sóng. Bức tranh này không đơn giản, mà là một bức Luyện Thần Đồ.
Tiên bộ cũng có ghi chép về loại tranh này. Khi tu sĩ tiến vào cảnh giới Luyện Thần, nếu muốn ngưng tụ thần thức thì phải luyện thần.
Ngô Bình lập tức hỏi Đường Minh Huy: “Bức tranh này có lai lịch thế nào ạ?”
Đường Minh Huy cười đáp: “40 năm trước bị mất mùa, một hoà thượng sắp chết đói đã đến hoá duyên ở nhà chú, ông nội chú thấy ông ấy đáng thương nên đã cho ở nhờ một tháng. Vị hoà thượng ấy rất cảm kích nên trước khi đi đã để lại bức tranh này”.
Ngô Bình: “Phía bên kia cũng yêu cầu bức tranh này ạ?”
Đường Minh Huy gật đầu: “Ừ, nửa năm trước, Lạc Trần Duyên tham gia triển lãm của nhà chú. Khi ấy, cậu ta rất thích bức tranh này. Nên khi trao đổi vật sưu tầm lần này, cậu ta đã nhắc đến bức tranh này ngay”.
Ngô Bình gật đầu nói: “Chú cho cháu bức này được không”.
Đường Minh Huy cười lớn nói: “Nếu cháu thích thì lấy đi”.
Ngô Bình là ân nhân lớn của nhà họ Đường, thì họ tiếc gì bức tranh này chứ.
Ngô Bình lấy bức tranh xuống, sau đó đưa cho Đường Tử Di: “Tử Di, em mang ra xe đi”.
Dù Đường Tử Di thấy hành động của Ngô Bình rất lạ, nhưng cũng không hỏi nhiều, cô ấy nhận lấy bức tranh rồi bảo quản gia bỏ vào cốp xe.
Bấy giờ, Ngô Bình mới nói với Đường Minh Huy: “Chú, ví dụ lát nữa Lạc Trần Duyên có hỏi về bức tranh này, chú cứ bảo vị hoà thượng năm xưa đột nhiên đến rồi xin lại nhé ạ”.