Chương 495
Ngô Bình: “Nhà họ Lục bị cảnh cáo rồi, sau này sẽ không còn ai gây chuyện với cô và Trần Lăng Sương nữa đâu”.
Vệ Thanh Ảnh kinh ngạc, chuyện này cũng do Ngô Bình làm ư? Cô ấy hỏi dò: “Anh Ngô, Lục Kình Ba dừng tay thật ư?”
Ngô Bình: “Ừm, cô yên tâm đi”.
Vệ Thanh Ảnh thở phào một hơi, trước đó cô ấy rất lo lắng, dẫu sao nhà họ Lục có thế lực không nhỏ, lại có quyền thế ở Thiên Kinh. Sơn Hải là công ty ở nơi khác đến, không nên đắc tội với họ.
Giờ nhà họ Lục đã bị Ngô Bình cảnh cáo, vậy là cô ấy có thể yên tâm rồi, sau này cứ dốc sức phát triển Sơn Hải ở Thiên Kinh thôi.
Sau đó, Vệ Thanh Ảnh đã xếp cho Ngô Bình ngồi ở vị trí cho khách quý. Chương trình rất hay, đây cũng là lần đầu tiên anh xem Lâm Băng Tiên biểu diễn.
Cùng lúc đó, Lục Kình Ba đang thực hiện nốt các bước cuối cùng để bán ba đài truyền hình và trang mạng cho Diệp Huyền. Ký kết xong, ông ta lái xe đến tổng bộ của bang Long Xà luôn.
Hình như mọi người đều quên mất một điều, Lục Kình Ba không chỉ là người nhà họ Lục, mà còn là phó bang chủ của Long Xà, một nhân vật trong giang hồ.
Lục Kình Ba chán nản đi vào phòng khách của tổng bộ bang Long Xà, một ông lão đang ngồi ở đây, đứng hai bên là không ít thành viên quan trọng của bang phái.
Ông lão đã nhiều tuổi, tóc búi cao, mặt tròn, lông mày dàu, mắt sáng.
Lục Kình Ba cúi đầu chào: “Tham kiến bang chủ!”
Ông lão gật đầu: “Kình Ba đừng đa lễ”.
Lục Kình Ba đứng dậy rồi nói: “Bang chủ, Kình Ba đến bước đường cùng rồi, mong bang chủ giúp đỡ”.
Ông lão ấy chính là Tả Vân Tinh, bang chủ của bang Long Xà.
Tả Vân Tinh nhẹ nhàng nói: “Tôi đã biết chuyện của cậu rồi. Tên Diệp Huyền kia nên cần dè chừng. Cách làm trước đó của cậu quá lỗ mãng”.
Lục Kình Ba thở dài: “Bang chủ, lần này công ty của tôi bị Diệp Huyền giành mất. Tôi chịu thiệt hại ít nhất là một trăm tỷ!”
Tả Vân Tinh hừ giọng: “Miếng mỡ một trăm tỷ ấy, đâu phải ai cũng nuốt trôi được? Tên Diệp Huyền kia dù có chỗ dựa lớn đến mấy cũng chỉ là người, là con người thì ắt có sinh lão bệnh tử! Chuyện này để tôi xử lý. Những chuyện sau đó, cậu không cần hỏi nhiều nữa”.
Lục Kình Ba cả mừng. Ông ta hiểu rõ tính tình của bang chủ bang Long Xà, bèn nói ngay: “Cảm ơn bang chủ! Nếu bang chủ có thể giúp tôi lấy lại công ty, sau này Kình Ba sẽ hiến tặng một trăm triệu cho bang Long Xà!”
Tả Vân Tinh cười: “Những chuyện này để sau hẵng nói. Trong chuyện này còn có một người tên Ngô Bình. Dạo trước, Lâm Hổ Vương bị cậu ta dùng ám thủ, hiện giờ sống không bằng chết. Anh trai Lâm Thiên Vương của hắn như phát điên vậy, đang đi tìm tên Ngô Bình này khắp nơi. Lát nữa, tôi sẽ sai người tiết lộ tin Ngô Bình đang ở thủ đô cho Lâm Thiên Vương biết”.
Hai mắt Lục Kình Ba sáng rực: “Bang chủ sáng suốt! Lâm Thiên Vương sở hữu năng lực rất mạnh, Ngô Bình chắc chắn không phải đối thủ!”
Tả Vân Tinh nói: “Vẫn chưa đủ. Tên Ngô Bình này là truyền nhân của Đông Phật tiên sinh. Mà kẻ địch của Đông Phật tiên sinh đang ở Thiên Kinh, tên là Trương Nguyên Cổ, ông chủ của tổ chức Tiên Cơ. Nếu có thể hợp tác với hắn, đừng nói Ngô Bình, ngay cả người đứng sau Ngô Bình cũng phải xong đời”.
Lục Kình Ba hào hứng đến mức run rẩy cả người: “Vậy tên Trương Nguyên Cổ ấy sẽ giúp chúng ta à, bang chủ?”