Chương 171
Lúc này, một người thanh niên đứng dậy nói với người đàn ông trung niên kia: “Bố, con quen biết Trương Tử Hùng con trai Trương Hàn Thủy. Ngày mai con sẽ hẹn anh ta đến nhà làm khách, sau đó tìm cách kích động anh ta và Ngô Bình đánh nhau. Nếu như vậy thì bất luận thắng hay thua, Ngô Bình đều đắc tội với Trương Hàn Thủy!”
Cung Lôi mắt sáng lên đáp: “Con có cách kích động cho họ đánh nhau sao?”
Người thanh niên kia tên là Cung Kỳ Binh, là con trai của Cung Lôi, anh ta cười đáp: “Bố, Trương Tử Hùng cực kỳ kiêu ngạo, tính cách cực đoan, muốn dụ anh ta đánh nhau với Ngô Bình là chuyện dễ như trở bàn tay”.
Cung Lôi đáp: “Được! Tối nay chúng ta bàn bạc kỹ hơn, phải đảm bảo không được xảy ra sơ suất!”
Ngô Bình đâu biết nhà họ Cung đang đặt sẵn một cái bẫy cho anh. Anh thản nhiên tiếp tục luyện Ngũ Long Thánh Quyền.
Sáng sớm hôm sau, Cương Tử lái xe đưa mấy người Ngô Bình lên tỉnh. Khi vào đến địa phận tỉnh, lúc đi qua một ngọn núi, Ngô Bình liếc nhìn cảnh vật bên ngoài và đột nhiên phát hiện ra trên ngọn núi đối diện có một cái bóng màu đỏ vụt qua.
Thị lực của anh người thường không thể bì được. Mặc dù cái bóng chỉ thoáng vụt qua nhưng Ngô Bình đã kịp nhìn thấy một số thứ. Gương mặt Ngô Bình lộ vẻ kinh ngạc, lập tức nói: “Cương Tử, dừng xe!”
Cương Tử vội vã kéo phanh, dừng xe rồi hạ cửa sổ xe xuống.
Ngô Bình chẳng nói chẳng rằng, mở cửa xe, nhảy qua hàng rào bên đường, lao lên núi.
Cương Tử vội vã gọi với theo: “Cậu chủ, có chuyện gì vậy?”
Ngô Bình không thèm đếm xỉa đến Cương Tử mà tiếp tục dùng tốc độ cực nhanh lao lên núi. Bằng sự trợ giúp của chân khí, một bước anh đi được tới bảy tám mét, đi mà cứ như đang bay, chẳng mấy chốc đã lên tới đỉnh núi.
Ngô Bình vội vã như vậy là do cái bóng vừa vụt qua. Đó là một cô gái mặc đồ đỏ đang luyện kiếm trên núi, kỹ năng khiến người khác phải ngỡ ngàng.
Đường kiếm của cô quá nhanh, nhanh đến mức không thể ngờ tới. Ngô Bình có cảm giác cho dù là anh cũng không thể tránh nổi lưỡi kiếm của cô gái này. Cho nên anh rất muốn xem xem đây rốt cuộc là vị cao nhân nào.
“Rẹt!”
Một lưỡi kiếm kề sát, chỉ cách nửa centimet là cứa vào yết hầu của anh. Trên bề mặt kiếm còn có một lớp kiếm khí mỏng màu lam nhạt, lưỡi kiếm vô cùng sắc bén.
Ngô Bình ngẩng đầu lên, nhìn thấy cô gái áo đỏ ban nãy. Cô gái này tuổi chỉ chừng mười sáu, đi chân trần, làn da trắng phát sáng, các đường nét trên gương mặt thanh thoát như tranh. Khí chất lạnh lùng mà thanh cao của cô giống như một vị tiên không vướng bụi trần.
“Anh là ai?”, cô gái áo đỏ hỏi, giọng nói nghe không sõi, như thể đứa trẻ vừa biết nói.
Ngô Bình đáp: “Ban nãy tôi nhìn thấy cô đang luyện kiếm, tôi vô cùng khâm phục kiếm pháp của cô. Trong lúc tò mò, tôi muốn lên xem một chút”.
“Luyện kiếm thì có gì đáng để xem?”, cô gái áo đỏ đánh giá Ngô Bình một lượt, sau đó đột nhiên hỏi: “Hôm nay là ngày mấy tháng mấy?”
Ngô Bình vội vã đáp: “Hôm nay là mùng Ba tháng Bảy”.
Cô gái áo đỏ lẩm bẩm: “Thời hạn một năm đã hết, có thể rời khỏi đây rồi”.
Cô gái áo đỏ nhìn xuống chân núi, hỏi: “Chiếc xe đó là của anh?”