Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 672

Ngô Bình thở dài: “Em cố gắng thương lượng lại với bà ấy được không. Cứ nói anh sẽ giúp con gái bà ấy hồi phục như ban đầu. Còn về hung thủ thì trừng phạt bằng biện pháp phù hợp là được rồi, không nhất thiết phải ra tay giết người”.

Đào Như Tuyết: “Vậy để em thử, nhưng chỉ sợ bà ấy không đồng ý”.

“Được, có tin gì lập tức báo với anh nhé”.

Sau khi cúp điện thoai, anh nói: “Bà ấy đồng ý giải cổ, nhưng chưa chắc đã tha cho hung thủ. Nếu bà ấy không dừng tay thì hung thủ trong vòng một trăm ngày sẽ chết, hơn nữa chết một cách cực kỳ đau đớn”.

Thiệu Bồi Trân cau mày: “Hành Vận là cháu tôi, bố mẹ nó mất sớm, nó do một tay tôi nuôi lớn. Cậu Ngô có thể giúp thương lượng lại với bà ấy không, cố gắng giữ lại cái mạng cho nó”.

Ngô Bình đang định nói gì đó thì một người thanh niên đi vào. Người này có khuôn mặt với đường nét khá sắc, anh ta liếc mắt nhìn quanh rồi cung kính nói với Thiệu Bồi Trân: “Ông nội, ông tìm cháu có việc gì sao?”

Thiệu Bồi Trân gật đầu: “Có một vài việc, ngồi đi”.

Thiệu Hành Vận vừa xuất hiện, Ngô Bình liền nhận ra trên người anh ta vốn không hề có Hoá Huyết Cổ như Đào Như Tuyết nói mà có một loại cổ trùng thao túng tâm lý khác gọi là Khống Tâm Cổ! Tim anh đập nhanh hơn một nhịp, vội vã gọi cho Đào Như Tuyết.

Điện thoại vừa thông, anh hỏi ngay: “Như Tuyết, em đang ở đâu?”

Đào Như Tuyết: “Em đang chuẩn bị đi gặp Giáp bà bà, đang trên đường rồi”.

Ngô Bình thở phào nhẹ nhõm: “Em không được đi gặp bà ấy, giờ tới nhà anh ngay đi”.

Ở đầu dây bên kia, Đào Như Tuyết không khỏi đỏ bừng mặt: “Đến nhà anh sao?”

Ngô Bình: “Đúng vậy, đến nhà anh đi. Lâu lắm rồi chúng ta không gặp nhau, đến trò chuyện một chút”.

Đào Như Tuyết cắn môi đáp: “Được, vậy giờ em qua”.

Sau khi xác nhận Đào Như Tuyết không gặp chuyện gì, Ngô Bình mới yên tâm. Anh quan sát Thiệu Hành Vận rồi hỏi: “Cô trợ lý nhảy lầu tên là gì vậy?”

Thiệu Hành Vận cau mày: “Anh là ai?”

Thiệu Bồi Trân trầm giọng nói: “Hành Vận, trả lời câu hỏi của cậu Ngô đi”.

Thiệu Hành Vận hừ khẽ một tiếng rồi đáp: “Cô ta tên Giáp Đoá Đoá”.

Ngô Bình: “Giáp Đoá Đoá là bạn gái anh sao?”

Thiệu Hành Vận kinh ngạc: “Anh nói linh tinh gì vậy hả?”

Ngô Bình nhìn anh ta chằm chằm: “Giáp Đoá Đoá là bạn gái anh, hai người tự biên tự diễn toàn bộ vở kịch này phải không?”

Thiệu Hành Vận giận dữ đáp: “Đừng có nói láo! Cái gì mà tự biên tự diễn chứ? Anh nói gì tôi chẳng hiểu!”

“Vậy thì để cho anh tự nói đi”, Ngô Bình nói rồi búng nhẹ ngón tay, một làn khói xám bay vào mũi Thiệu Hành Vận.

Thiệu Hành Vận ý thức mơ hồ, sau đó nghe thấy những tiếng niệm chú nho nhỏ. Chẳng mấy chốc, anh ta đã bị Ngô Bình thôi miên.

“Nói đi, tại sao anh làm vậy?”

Thiệu Hành Vận trước mắt lờ mờ, đáp: “Giáp Đoá Đoá là bạn gái tôi, có một lần cô ấy nói với tôi mẹ cô ấy là cao thủ Cổ thuật, có thể dễ dàng hại người. Sau khi nghe chuyện đó, tôi liền có một kế hoạch rất mạo hiểm, đó chính là giết hết người nhà họ Thiệu, như vậy tôi sẽ trở thành người thừa kế duy nhất”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK