Chương 172
Ngô Bình gật đầu đáp: “Đúng vậy”.
“Tôi sẽ ngồi xe anh, rời khỏi đây”, cô gái áo đỏ nói. Xem ra cô gái này không hề hiểu gì về các quy tắc ứng xử thông thường.
Ngô Bình cười đáp: “Được, tôi đang muốn lên tỉnh”.
“Tỉnh? Vậy được, có vẻ là thành phố lớn”, cô gái áo đỏ đáp.
Cương Tử đợi một lát thì đã thấy Ngô Bình dắt về một cô gái xinh đẹp mặc đồ màu đỏ, khí chất vừa thanh cao vừa lạnh lùng.
Ngô Bình và cô gái ngồi ở ghế sau. Sau khi xe lăn bánh, Ngô Bình hỏi: “Tại sao cô lại lên núi luyện kiếm?”
Cô gái đáp: “Sư phụ nói kiếm của tôi sát khí quá nặng, nếu luyện ở bên ngoài sẽ dễ làm người khác bị thương”.
Ngô Bình gật đầu đáp: “Kiếm pháp của cô quả thực là đầy sát ý. Uy lực của sát ý này không hề kém gì sát khí, có hại đối với con người”.
Cô gái đáp: “Nghe cũng có lý”.
Thấy cô gái không có giày, quần áo cũng cũ nát, nhiều chỗ đã rách, Ngô Bình nói: “Cô định đi tới chỗ nào trong tỉnh?”
Cô gái nghĩ một lát rồi đáp: “Không biết, tôi cũng chưa từng tới đó. Chỗ nào cũng được”.
Ngô Bình cũng suy nghĩ một lát rồi nói: “Nếu cô không có nơi nào để đi thì cùng tôi tới khách sạn đi. Đến đó cô có thể tắm rửa, thay quần áo mới, sửa soạn cho giống người bình thường một chút”.
Cô gái ngẩn người ra, hỏi lại: “Hiện giờ trông tôi không bình thường sao?”
Ngô Bình cười đáp: “Rất không bình thường”.
Cô gái suy nghĩ một lát rồi nói tiếp: “Nhưng tôi không có bộ nào khác”.
Ngô Bình: “Không sao, tôi có thể mua cho cô”.
Cô gái trợn mắt nhìn Ngô Bình, nói: “Sư phụ tôi nói nếu một người đàn ông đối tốt với một cô gái có nghĩa là anh ta đang có ý đồ xấu”.
Ngô Bình hạn hán lời, đáp: “Sư phụ cô nói không sai, nhưng tôi giúp cô như vậy là do đồng cảm thôi. Thêm nữa là tôi cũng muốn xem cô luyện kiếm”.
Cô gái tò mò hỏi: “Anh muốn xem tôi luyện kiếm? Anh hiểu được sao?”
Kiếm pháp của cô gái cực kỳ nhanh, đến sư phụ cô còn nhìn không rõ, vậy mà người đàn ông này hiểu được sao?
Ngô Bình gật đầu: “Đương nhiên tôi hiểu được. Lúc tôi lên núi, cô đang dùng kiếm để xiên con muỗi”.
Cô gái kinh ngạc: “Anh thực sự nhìn rõ thật ư, lợi hại!”
Ngô Bình cười khổ: “Người lợi hại phải là cô mới đúng. Kiếm pháp của cô quả thực đáng sợ, nhanh hơn cả đạn bắn”.
Cô gái đáp: “Anh muốn xem kiếm pháp của tôi, tôi có thể luyện cho anh xem. Nhưng giờ tôi đói rồi, anh mời tôi ăn một bữa cơm trước đã”.
Ngô Bình cười đáp: “Mười bữa cũng không thành vấn đề!”
Ngô Bình hỏi tiếp: “Cô tên là gì vậy?”
“Tôi tên Hồng Lăng”, cô gái đáp.
Ngô Bình hỏi tiếp: “Hồng Lăng, một mình cô sống trên núi, vậy cô ăn gì? Trú ở đâu?”
Hồng Lăng: “Ăn quả dại, thịt thỏ, thịt hoẵng, cả thịt rắn. Thỉnh thoảng tôi xuống núi đào khoai lang đỏ”.
Ngô Bình khẽ cau mày đáp: “Sư phụ cô bắt cô phải sống trong môi trường như vậy sao?”