Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 204

Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Tôi không sao”.

Đường Tử Di ngẩng đầu nhìn anh, nói: “Em lo sắp chết rồi đây này!”

Ngô Bình thuật lại sơ lược tình hình rồi nói: “Cô yên tâm, Tiết Thái Hổ sẽ không dám báo thù đâu. Phải rồi, 2.6 tỷ mà tôi nhận được chúng ta chia mỗi người một nửa”.

Đường Tử Di lắc đầu: “Không, đây là thứ anh tự giành lấy, tất cả đều thuộc về anh, em không cần đâu. Còn nữa, em sẽ chia cho anh một nửa lợi nhuận kiếm được từ lần cược ngọc này”.

Ngô Bình bật cười: “Sao cô đột nhiên hào phóng vậy?”

Đường Tử Di cắn môi, nói: “Trước kia em nhỏ mọn lắm à?”

Ngô Bình ho khụ khụ, vội chuyển đề tài: “Chợ đen mà cô nói khi nào bắt đầu?”

Đường Tử Di nói: “Sau chín giờ tối, vẫn còn sớm mà. Đã mệt mỏi cả một ngày rồi, chúng ta đi ăn cơm trước rồi nghỉ ngơi đã”.

Đường Tử Di đặt hai phòng, cô ấy ở chung phòng với Hồng Lăng, còn anh ở chung với Cương Tử. Mấy người ăn cơm trưa xong thì Ngô Bình quay về phòng vận khí trị thương.

Anh đã đấu với ông Quan một chưởng, toàn thân bị chấn thương, cần phải xử lý kịp thời. May mà anh tinh thông y thuật, cắm vài cây kim châm cho mình rồi dùng chân khí đả thông kinh mạch là vết thương chẳng mấy chốc đã hồi phục.

Sau khi ngồi thiền xong, Ngô Bình phát hiện đã bốn giờ chiều. Cương Tử không ở đây, anh liền đi gõ cửa phòng Đường Tử Di.

Cửa mở ra, Đường Tử Di mặc chiếc áo hai dây tơ lụa xuất hiện bên trong. Xương quai xanh của cô ấy vô cùng tinh xảo, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt vời.

“Anh, anh nghỉ ngơi xong rồi à?”. Cô ấy hỏi, nụ cười tươi như hoa.

Ngô Bình nhìn xung quanh, hỏi: “Hồng Lăng đâu?”

“Hồng Lăng muốn ăn mấy món ngon nên bảo Cương Tử dẫn cô ấy đi ăn rồi”, Đường Tử Di nói rồi nhường đường cho Ngô Bình vào.

Ngô Bình ngồi xuống sô pha, nói: “Chắc chú Đường giờ này đã đến Vân Kinh rồi đúng không?”

Đường Tử Di ngồi bên cạnh Ngô Bình, đặt tay lên vai anh rồi cười nói: “Bố em đến lâu rồi. Em nói cho anh một tin tốt nhé, đá cược của chúng ta đã được xẻ ra hết, ước tính giá trị khoảng mười tỷ tệ!”

Điều này Ngô Bình cũng đã đoán được, anh gật đầu rồi nói: “Cũng may không bị uổng công chuyến này”.

Hai người ngồi rất gần, mùi hương quanh quẩn bên chóp mũi khiến Ngô Bình không khỏi cúi đầu nhìn. Hành động này khiến anh nhìn thấy cảnh sắc tuyệt đẹp.

Đồng thời Đường Tử Di cũng dán người lên cánh tay anh, thốt lên đầy quyến rũ: “Anh ơi, em có đẹp không?”

Ngô Bình nuốt nước bọt, vừa định nói “đẹp” thì cửa phòng đột nhiên bật mở. Đường Tử Di vội vàng tránh khỏi người anh, nét mặt hoảng loạn.

Hồng Lăng và Cương Tử đã quay về. Hồng Lăng cầm một đống đồ ăn, cô ấy hỏi với giọng hưng phấn: “Anh Bình, chị Tử Di, hai người ăn chưa? Mấy cái này ngon lắm!”

Đường Tử Di vén tóc, cười nói: “Được, cho chị nếm thử nào”.

Hai cô gái ngồi ăn, Cương Tử thì đi tới nói: “Cậu chủ, bên ngoài có vài người của Tiết Thái Hổ, nói là được lệnh đến tiếp đãi chúng ta. Họ đã trả tiền khách sạn rồi, còn đặt một bàn tiệc cho chúng ta ở một nhà hàng không xa”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK