Chương 566
Một người da đen cao 2m2 đi vào, mỗi bước đi của gã đều khiến mặt sàn rung chuyển, người gã có cơ bắp cuồn cuộn, khí thế rất bức người.
“Đại ca”, tên da đen nói tiếng Viêm Long rất chuẩn, nếu không nhìn thấy người thì chắc không ai biết gã là người ngoại quốc.
Cô gái tóc ngắn: “Anh cũng đi đi, nếu Hoa Hồng thất bại thì anh ra tay”.
King Kong: “Vâng”.
Gã da đen cũng đi ra ngoài, cô gái tóc đuôi ngựa thở dài nói: “Đại ca, chị lấy chồng chứ có lấy sát thủ đâu mà thử kỹ thế?”
Cô gái tóc ngắn cười lạnh nói: “Nếu đến chút nguy hiểm này cũng không chống lại được thì vào Đường Môn rồi cũng chết thôi, thế thà chết luôn đi cho xong”.
Cô gái tóc đuôi ngựa nhún vai: “Haizz, làm rể Đường Môn nhà chị đúng là khó thât”.
Cô gái tóc ngắn: “Rể của Đường Môn đều không đơn giản, tranh giành quyền lực, tàn độc cay nghiệt, nếu không có bản lĩnh thì không đủ tư cách đảm đương đâu”.
Lúc này, Ngô Bình đang nằm trên một chiếc giường mát xa rất lớn, chờ một lúc không thấy ai vào, anh cũng chẳng buồn gọi, mà chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi.
Một lát sau, anh cảm thấy có người bước vào nên mới mở mắt ra. Ngay sau đó, anh nhìn thấy một cô gái tóc gợn sóng có dáng người rất bốc lửa đi vào, cô ả rất xinh, bộ ngực thì siêu to khổng lồ, khi cô ả bước đến gần, anh còn thấy hơi ngộp thở.
Cô ả mặc bộ đồng phục của nhân viên mát xa: “Chào anh, em đến phục vụ cho anh ạ”.
Một cô gái thế này rất dễ khiến người ta buông bỏ phòng bị, nhưng Ngô Bình thì khác, anh vừa liếc nhìn đã thấy trên người cô ả có dắt một con dao găm, hai cái thích đã tẩm độc, móng tay và tóc đều có lẫn các mảnh dao nhỏ.
Điều quan trọng hơn là tu vi của cô ả rất cao, đã là một tông sư cảnh giới Thần.
“Em là Tiểu Thanh à?”, Ngô Bình cười hỏi, sau đó nhìn cô ả từ đầu đến chân với ánh mắt như nói “Anh muốn ăn em!”
Cô ả vén tóc rồi đáp: “Vâng, em là Tiểu Thanh đây”.
Nói rồi, cô ả đã bước lại gần Ngô Bình, bàn tay trắng nõn chạm vào bàn chân anh: “Em mát xa chân cho anh trước nhé?”
“Ừ”, Ngô Bình nói mà vẫn nhìn cô ả đăm đăm, vì anh không gọi cô nhân viên mát xa nào tên là Tiểu Thanh cả.
Bàn tay của cô ả ấn vào huyệt Dũng Tuyền của Ngô Bình, cô ả xẹt qua tia lạnh lùng rồi bấm móng tay vào.
Đúng lúc này, cô ả chợt hoa mắt vì bị trúng một đạp của Ngô Bình. Mũi cô ả nóng lên như bị bôi một loại thuốc gì đó, tiếp theo cô ả thấy mắt mình hoa lên, đầu thì vang lên những tiếng ù ù, người thì dần đờ đẫn.
Vù vù!
Ngô Bình bắn vài đường chỉ phong vào các huyệt đạo của cô ả làm ả đứng im tại chỗ, không thể cử động.
Bây giờ, cô ả rất thảm, xương mũi bị gãy, miệng chảy máu, mọi nét đẹp và thanh nhã đều biến mất, thay vào đó là sự phẫn nộ và nhếch nhác.
“Chết tiệt!”, cô ả gào lên.
Bụp!
Cửa bị ai đó đạp mở, một người da đen cao lớn bước vào.