Chương 220
Từ Quý Phi vô cùng tò mò, hỏi: “Người anh em, chú đang làm gì vậy?”
Ngô Bình đáp: “Mượn pháp lực của Phật Tổ để khai quang cho tiền Ngũ Đế của em”.
“Khai quang?”, Từ Quý Phi cầm đồng tiền Ngũ Đế lên, cảm nhận được đồng tiền này có gì đó rất đặc biệt khiến người ta cảm thấy rất thoải mái.
“Người anh em, thật không ngờ chú còn hiểu biết về mấy thứ pháp thuật này!”, Từ Quý Phi kinh ngạc, cảm giác Ngô Bình càng lúc càng vô cùng thần bí.
“Thủ thuật đơn giản thôi mà”, Ngô Bình vội vã thu lại đồng tiền Ngũ Đế, sau đó đi tới một điện khác trong chùa”.
Lần này, anh lại lấy ra hai đồng tiền phép, đặt trước án hương, sau đó lại niệm chú. Sau khi khai quang cho hai đồng tiền này xong, hai người họ rời khỏi ngôi chùa.
Một lúc sau họ đã trở lại khách sạn. Lúc này trời đã tối.
Đường Tử Di nói trên tầng thượng của khách sạn có quán nướng tự phục vụ. Tối hôm đó trăng thanh gió mát, thời tiết vô cùng dễ chịu nên cô ấy đề nghị đi ăn nướng. Ngô Bình vui vẻ đồng ý.
Cương Tử và Đường Tử Di đi xiên thịt, nướng thịt, còn Ngô Bình và Từ Quý Phi thì góp cái miệng. Hai người họ vui vẻ ăn uống, đàm đạo về võ thuật.
Chẳng mấy chốc trăng đã lên cao.
Đêm nay trăng vừa tròn vừa sáng, thời tiết lại rất chiều lòng người, vô cùng thích hợp để uống rượu thưởng trăng. Sau một hồi bận rộn, Cương Tử và Đường Tử Di cũng ngồi xuống liên hoan cùng.
Họ đang uống thì đột nhiên một đám người lao lên sân thượng. Người đi đầu là Bạch Triển Linh, đằng sau là Bạch Triển Anh và vài người nữa.”
“Phụp!”
Bạch Triển Linh quỳ sụp xuống trước mặt Ngô Bình, trầm giọng nói: “Cậu Ngô, trước đó là tôi hành xử không đúng, tôi xin lỗi cậu, mong cậu lượng thứ!”
Ngô Bình đặt chén rượu xuống, dùng khăn ướt lau tay, hờ hững đáp: “Không dám, ông Hai là tông sư cảnh giới Thần, lại còn là người nhà họ Bạch, sao có thể dập đầu trước một thầy thuốc nhỏ bé như tôi chứ? Sau này chẳng phải sẽ thành chuyện cười cho thiên hạ hay sao?”
Bạch Triển Linh mặt hết xanh lại trắng, cắn chặt răng đáp: “Cậu Ngô, chỉ cần cậu chữa cho bố tôi, người ta nói tôi thế nào cũng được. Nếu cậu vẫn chưa nguôi giận thì có thể đánh tôi hoặc đâm tôi vài nhát cũng được!”
“Không dám, đánh người nhà họ Bạch thì khác nào tôi tự tìm đường chết?”, Ngô Bình đáp.
Bạch Triển Anh ho một cái, chắp tay nói: “Ngô thần y, bố tôi rất có thể sẽ không qua nổi đêm nay, xin thần y hãy coi như làm việc thiện, cứu ông cụ nhà tôi một mạng. Nhà họ Bạch chúng tôi biết ơn khôn xiết!”
Ngô Bình sớm đã đoán được, anh đứng dậy nói: “Cứu người bị thương, gặp nạn là bổn phận của người hành nghề y. Các người đã đưa lão kiếm tiên đến rồi phải không?”
Bạch Triển Anh hơi giật mình hỏi: “Sao thần y biết chúng tôi đã đưa bố tôi tới?”
Ngô Bình: “Trong vòng ba dặm, tôi có thể ngửi thấy mùi độc xà, mau dẫn đường đi!”
Bạch Triển Anh mừng rỡ, vội vã đáp: “Được, mời thần y đi lối này!”
Lúc này, người nhà họ Bạch vô cùng cung kính với Ngô Bình, không dám tỏ thái độ coi thường. Họ khách sáo đi trước dẫn đường, đưa anh đi tới một căn phòng trong khách sạn,
Người nhà họ Bạch sợ thời gian đi lại giữa Hoa Thành và Ích Thành quá lâu, có thể làm lỡ thời gian vàng để cứu người nên phái một chiếc trực thăng đưa ông cụ Bạch tới một căn phòng trong khách sạn mà Ngô Bình đang ở.