Chương 202
“Chiêu kiếm nhanh quá!”. Ông ta gằn từng chữ, mà đây cũng là câu cuối cùng mà ông ta nói. Nói xong ông ta liền gục xuống, lúc này máu mới chảy ra.
Tông sư cảnh giới Thần có mạnh tới đâu cũng không chịu nổi nhát kiếm như vậy, ông Quan đã chết ngay tại chỗ!
Trước khi Ông Quan ngã xuống là Ngô Bình đã chui vào xe của Tiết Thái Hổ như một bóng ma.
Sắc mặt Tiết Thái Hổ vẫn rất bình tĩnh, gã nói: “Anh bạn giỏi đấy, ông Quan là cao thủ cảnh giới Thần mà cậu giết được trong chớp mắt, tôi bội phục!”
Người bên ngoài xe không ai dám động, bởi Tiết Thái Hổ chưa hạ lệnh.
Ngô Bình nhìn gã chằm chằm: “Tôi rất tò mò, tại sao cho dù rất có thể danh tiếng sẽ bị hủy hoại mà ông vẫn mạo hiểm giết chúng tôi?”
Tiết Thái Hổ thở dài: “Con người chỉ sợ quá tham lam”.
Sau đó gã chỉ Đường Minh Tín: “Đây là Đường Minh Tín, con trai út của dòng cả nhà họ Đường, chính hắn đã liên lạc với tôi, nói chỉ cần tôi tiêu diệt bố con Đường Minh Huy thì hơn hai tỷ đá thô sẽ thuộc về tôi. Mà nhà họ Đường sẽ tuyên bố với bên ngoài rằng bố con Đường Minh Huy rơi xuống vực chết, cả người và đá cược đều rơi xuống sông”.
Mặt Đường Minh Tín trắng bệch, hắn run rẩy nói: “Ông Tiết, sao ông…”
“Đồ khốn, đều tại mày!”. Tiết Thái Hổ gào to: “Người đâu, kéo ra, đánh chết hắn cho tao!”
Cửa xe mở ra, hai người đàn ông vạm vỡ kéo Đường Minh Huy sợ mất mật ra rồi bắt đầu đấm đá. Đường Minh Tín từ nhỏ đã được chiều chuộng nên đâu thể chịu đựng được, liền kêu la thảm thiết.
Sau khi đánh mấy phút, Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Dừng”.
Anh nói với Hồng Lăng: “Em quay video lại đi”.
Hồng Lăng gật đầu, cô ấy lấy ra điện thoại mẫu mới mà Ngô Bình mua cho cô ấy rồi nhắm vào Đường Minh Tín.
Ngô Bình hỏi: “Đường Minh Tín, anh hãy nói rõ ràng rành mạch chuyện nhà anh hãm hại Đường Minh Huy và Đường Tử Di, không được để sót bất cứ điều gì”.
Đường Minh Tín biết bây giờ mình là thịt cá nằm trên thớt, thế nên nào dám nói dối. Hắn liền nói rõ việc họ đố kỵ với thành tích của Đường Minh Huy như thế mào, và cả quá trình mẹ và anh trai hắn lên kế hoạch ra sao.
Hắn nói xong, Ngô Bình liền nói: “Các người tiếp tục đi”.
Tiết Thái Hổ lập tức nói: “Đánh tiếp cho tôi, đánh mạnh vào!”. Một đám người liền tiếp tục đánh đấm Đường Minh Tín.
Sau đó Tiết Thái Hổ liền nói với vẻ mặt nịnh nọt: “Cậu bạn à, chuyện này là do tôi không đúng. Làm sai thì phải bị phạt, cậu nói gì tôi cũng nghe theo”.
“Thế sao?”, Ngô Bình nhướng mày: “Tôi vốn định đánh chết ông cơ, ông có chịu không?”
Tiết Thái Hổ bật cười ha hả: “Đều tại tôi muốn giết các người trước, cậu muốn giết tôi thì tôi cũng chịu! Nhưng…”
Gã nhìn Ngô Bình rồi nói: “Nhưng nhà họ Tiết đã đứng sừng sững ở Biên Nam hơn trăm năm nay, nền tảng vững chắc, dù tôi có chết thì tôi còn có con, có cháu, còn vô số anh chị em nữa. Cái chết của tôi cũng chẳng ảnh hưởng gì đến nhà họ Tiết”.
“Hơn nữa nhà họ Tiết vẫn đứng vững không đổ là vì có người làm chỗ dựa cho nhà họ Tiết. Nếu tôi bị giết thì người đó nhất định sẽ không bỏ qua cho cậu đâu. Hãy tin tôi đi, trước mặt người đó cậu còn chẳng có cơ hội để đánh trả!”