Chương 466
Ngô Bình cười nói: “Bây giờ cô đã khỏe lại, bao nhiêu fans điện ảnh đang chờ đợi tác phẩm của cô đấy, chắc công ty truyền thông Sơn Hải cũng ra giá cao chứ?”
Trần Lăng Sương kéo Ngô Bình đi vào: “Đi vào, chúng ta ngồi xuống nói chuyện”.
Ngô Bình được cô ấy kéo đi, trái tim anh chợt nảy lên.
Hai người vào phòng khách ngồi xuống, người làm bê trà bánh lên.
Trần Lăng Sương cười nói: “Công ty truyền thông Sơn Hải cho tôi hai phần trăm cổ phần, hơn nữa sau này tôi sẽ được chia hoa hồng từ tất cả các bộ phim điện ảnh của công ty”.
Ngô Bình nói: “Tốt lắm”.
Sau đó anh lấy điện thoại ra nhìn cố phiếu của công ty truyền thông Sơn Hải, đã tăng lên đến 6.4 tệ, mà trước đó giá là 4.3 tệ!
Anh nói: “Xem ra bên ngoài đã biết tin tức cô định gia nhập công ty truyền thông Sơn Hải rồi”.
Trần Lăng Sương gật đầu: “Cũng biết được ít nhiều. Ngày mai chúng tôi sẽ tuyên bố một loạt các hoạt động hợp tác, bao gồm ba bộ phim điện ảnh, một bộ phim chiếu mạng, đến lúc đó giá cổ phiếu sẽ còn tăng tiếp”.
Ngô Bình rất vui. Trước đó anh đã mua thêm cổ phiếu trị giá bốn trăm triệu tệ, giá 4.5 tệ. Ngày mai anh bán lại là có thể kiếm được bốn đến năm trăm triệu tệ.
Đang nói thì một tiếng lớn vang lên, là tiếng thủy tinh vỡ. Ngay sau đó tiếng thứ hai, tiếng thứ ba vang lên, lại có thêm vài mảnh thủy tinh vỡ.
Người làm tức giận xông ra, sau đó chẳng mấy chốc lại sầm mặt quay về.
Ngô Bình nhíu mày: “Có chuyện gì vậy?”
Trần Lăng Sương lạnh nhạt nói: “Không có gì. Công ty Hoa Ảnh Thiên Kinh muốn tôi ký hợp đồng với họ, tôi không đồng ý nên họ thường xuyên cho người tới nhà tôi ném đá, vứt chuột chết”.
Lông mày Ngô Bình dựng đứng: “Đám người này thật là ngang ngược, để tôi đi xem!”
Anh đứng dậy đi ra ngoài cửa. Bên ngoài có hai tên thanh niên cà lơ phất phơ, một tên mặt đen tròn trĩnh trong đó cầm điện thoại quay video, vừa quay vừa nói to: “Ngôi sao lớn Trần Lăng Sương, đời tư hỗn loạn, lại thay bạn trai mới rồi!”
Ngô Bình híp mắt, anh khẽ cử động tay, một cây kim vàng đâm vào đại huyệt của kẻ đang quay phim. Người hắn run lên, đột nhiên thấy ngứa một cách kỳ lạ, vội vàng cất điện thoại đi rồi cào loạn trên người.
Người còn lại hỏi với giọng khó hiểu: “Hắc Bì, mày làm gì vậy?”
“Chết tiệt, ngứa chết tao mất, mau giúp tao gãi đi”, kẻ tên Hắc Bì rất sốt ruột.
Kẻ còn lại vội giúp hắn gãi, nhưng càng gãi càng ngứa, cuối cùng trên người hắn xuất hiện rất nhiều vết đỏ hằn, nhưng vẫn không đỡ ngứa.
Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Sao lại không sợ nữa thế?”
Tên còn lại trợn mắt với anh, nói: “Thằng nhãi kia, mày sắp được nổi tiếng rồi đấy, cứ đợi lên đầu trang nhất đi!”
Nói xong gã đột nhiên kêu lên, chợt thấy ngứa bên sườn, toàn thân cũng ngứa như điên.
Một cảnh vô cùng buồn cười diễn ra, hai kẻ điên cuồng gãi cho nhau, nhưng càng gãi càng ngứa.