Chương 185
Ngoài ra, nhà họ còn bồi dưỡng rất nhiều cao thủ võ lâm hoạt động ở cả hai giới hắc bạch, chen chân cả vào những ngành nghề bất chính, ví dụ như sòng bạc và ngân hàng tư nhân.
Nhà họ Tiết có thể đứng vững như hiện giờ là nhờ quan hệ với Miến Điện, ngoài ra còn vì ràng buộc lợi ích với chính quyền. Chính quyền ở đó muốn vay tiền thì sẽ đến thẳng nhà họ Tiết, chứ không tới ngân hàng.
Thậm chí một phần ba đường cao tốc ở Biên Nam cũng do nhà họ bỏ tiền ra tu sửa, vì vậy họ cũng có quyền kinh doanh ở các đoạn đường này. Mỗi năm, họ đều thu về cả chục tỷ.
Từ đó, vua phỉ thuý còn có một biệt danh khác là Tiết bán tỉnh! Có nghĩa là một nửa tỉnh Biên Nam là của nhà họ Tiết.
Ngô Bình thoáng kinh ngạc, thực lực của nhà họ Tiết mạnh hơn anh tưởng.
Anh không nhịn được nói: “Nếu nhà họ Tiết mạnh như vậy, chúng ta đi chuyến này liệu có đắc tội với họ không?”
Đường Tử Di cười nói: “Nhà họ làm kinh doanh thì không thể ra tay với khách hàng được. Thậm chí, khi nào chúng ta đặt chân tới phạm vi Biên Nam rồi, họ còn cho người bảo vệ chúng ta nữa là. Nếu không, sau này còn ai dám mua phỉ thuý của họ nữa?”
Ngô Bình nghĩ thấy cũng đúng nên cười nói: “Nếu thế thì tôi yên tâm dốc toàn lực ứng phó rồi”.
Đường Tử Di nhanh chóng chuyển sang chuyện khác: “Anh Bình, khi nào mình bắt đầu chuyện của vịnh Bạch Long đây?”
Ngô Bình: “Vội gì, khi nào đi Biên Nam về, tôi sẽ gọi Trác Khang đến cùng thương lượng”.
Đường Tử Di sáng mắt lên: “Ý anh là anh có thể giải quyết vấn đề của dự án này ư?”
Ngô Bình không phủ định: “Vấn đề cũng không lớn lắm”.
Đường Tử Di thở phào một hơi: “Nhiếp Sơn Hà bị thương xong thì nhà họ cũng rút khỏi dự án này, giờ họ đang bán đổ bán tháo đi”.
Ngô Bình hỏi: “Họ bán mảnh đất ấy bao nhiêu tiền?”
“Ngày xưa, nhà họ Lư mua mảnh đấy 20 tỷ, cứ tưởng kiếm được một món hời, ai ngờ lại bị Nhiếp Sơn Hà gài bẫy”, Đường Tử Di nói tiếp: “Giờ nhà họ Lư chỉ bán lại với giá 11 tỷ thôi, lỗ mất chín tỷ. Nếu tính cả tổn thất khi bán sơn trang Thái Khang nữa thì còn nhiều hơn”.
Đường Tử Di nói cho Ngô Bình biết nhà họ Lư nhượng lại toàn bộ cổ phần của sơn trang Thái Khang với giá 12 tỷ, sau đó còn vay thêm 10 tỷ thì mới đủ tiền mua vịnh Bạch Long, để chuẩn bị làm ăn lớn.
Nhưng bây giờ, kế hoạch thay đổi, nhà họ Lư chỉ đành bán khu ấy đi để mưu sinh.
Ngô Bình hỏi: “11 tỷ là rẻ lắm đúng không?”
“Đương nhiên! Nếu không phải vịnh Bạch Long có vấn đề thì còn lâu mới có giá ấy”, Đường Tử Di đáp.
Ngô Bình: “Cô nuốt trọn sơn trang Thái Khang rồi hả?”
Đường Tử Di gật đầu: “Sau khi thu hồi vốn từ dự án ấy, vừa hay đủ để em đầu tư vào vịnh Bạch Long”.
“Cả dự án chắc phải đầu tư khoảng 70 tỷ, nhà em đã đầu tư 40 tỷ rồi, 30 tỷ còn lại thì đi vay”.
Ngô Bình: “Nói vậy là nhà cô đã bỏ ra 40 tỷ, tôi nhớ thu nhập là 120 tỷ đúng không?”
Đường Tử Di: “Đúng, trừ các loại thuế phí đi thì ít nhất nhà em cũng lãi được 175 phần trăm, thời gian thì khoảng ba năm thôi”.
Ngô Bình cảm thấy mối này khá ổn nên nói: “Thật ra phong thuỷ ở vịnh Bạch Long đẹp mà, đến lúc đó có thể quảng cáo rồi mời vài người nổi tiếng đến”.