Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 201

Hồng Lăng gật đầu: “Không thành vấn đề”.

Sau khi lái xe được mười phút thì có một đội xe đi tới. Mắt Ngô Bình rất tinh, anh vừa nhìn đã thấy là người của Tiết Thái Hổ. Anh liền lái xe ra giữa đường để chặn đường.

Đi đầu là một chiếc xe việt dã cỡ lớn, thấy phía trước là xe của bên mình tài xế liền ấn còi, nhưng đối phương không phản hồi. Tài xế thấy không đúng liền bật đèn pha, từ từ giảm tốc.

Cuối cùng đoàn xe dừng ở vị trí cách xe Ngô Bình mười mét.

Xe Tiết Thái Hổ ở vị trí thứ hai, gã nhìn ra trước rồi nhíu mày: “Đó là xe của chúng ta”.

Có một người đi đến từ phía trước, nói rất nhanh: “Thưa ông Tiết, đó là xe của chúng ta, nhưng bên trong không phải người của chúng ta.”

Tiết Thái Hổ liền hừ lạnh: “Kẻ này đúng là to gan! Đã tiêu diệt người của chúng ta rồi mà còn dám quay lại đây!”

Sau đó gã nhìn ông Quan: “Ông Quan, nhờ ông cả đấy!”

Có người mở cửa xe ra, ông Quan liền xuống xe. Ông ta đi về phía xe của Ngô Bình. Khoảng cách mười mét mà ông ta đi mấy bước là đến.

Ngô Bình và Hồng Lăng cũng xuống xe. Đôi bên nhìn nhau, lòng Ngô Bình liền chùng xuống. Quả nhiên anh đã đoán đúng, anh đã gặp phải một tông sư cảnh giới Thần!

May mà tông sư này hình như mới đột phá, chỉ có tu vi cảnh giới Thần giai đoạn đầu, tu vi vẫn chưa ổn định.

Ông Quan lạnh lùng nhìn hai người, sau đó nói: “Nên xưng hô với hai người như thế nào đây?”

Ngô Bình nói: “Tôi là ai không quan trọng. Ông chính là người dưới trướng Tiết Thái Hổ đúng không?”

Ông Quan mỉm cười: “Giũa chúng tôi chỉ có quan hệ làm ăn, ông ta cho tôi lợi ích, tôi giải quyết rắc rối cho ông ta, chỉ đơn giản như vậy thôi”.

Ngô Bình: “Ông muốn thế nào?”

Ông Quan lạnh nhạt nói: “Tu vi của hai người không hề yếu, để an toàn thì tôi phải phế tu vi của hai người, sau đó để ông Tiết xử lý hai người”.

Ngô Bình cười lạnh: “Ông làm được sao?”

Vừa dứt lời, hai tay anh liên tiếp búng ra. Luồng gió từ mười ngón tay liền ập tới chỗ ông Quan, mà ông ta còn chẳng hề động đậy. Luồng khí bao quanh ông ta khẽ rung lên, sau đó luồng gió của Ngô Bình liền tan biến.

Ông ta lắc đầu, lạnh lùng nói: “Niêm Hoa Chỉ sao? Uy lực cũng được đấy, tiếc là không làm tôi bị thương được đâu!”

Nói xong ông ta liền phất tay vồ tới chỗ Ngô Bình, hai người cách tận ba mét nhưng ông ta chỉ đưa tay đã với đến tận chỗ Ngô Bình, cứ như khoảng cách giữa hai người không hề tồn tại!

Ngô Bình gào lớn, anh tung chiêu Đại Uy Thiên Long vào người đối phương. Chiêu này của anh có uy lực vô cùng lớn, cho dù đối phương có là cao thủ cảnh giới Thần cũng phải dồn toàn lực ứng phó. Ông Quan đổi vồ thành chưởng, ngăn chặn chiêu của Ngô Bình.

Vào khoảnh khắc quyền và chưởng giao nhau, một luồng ánh kiếm nhanh hơn cả luồng điện vụt qua trước mặt ông Quan.

“Ầm!”

Ngô Bình bị chưởng đánh bay, sắc mặt trắng bệnh. Ông Quan đứng đó không nhúc nhích, nhưng sắc mặt cũng trắng bệch. Cổ của ông ta trúng nhát kiếm, nhát kiếm đó đã chém đứt xương cổ ông ta, vừa nhanh vừa tàn nhẫn vừa chuẩn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK