Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 246

Anh nói: “Mẹ, mẹ những nghĩ tới những chuyện đó nữa. Nếu nhà họ Ngô đã có lời mời thì mình cứ đi xem sao”.

Trưng Lệ hơi lo lắng: “Tiểu Bình, mẹ sợ con tủi thân”.

Ngô Bình cười nói: “Không sao đâu ạ, mẹ đừng lo”.

Sau khi an ủi mẹ mình xong, Ngô Bình lái xe đón Ngô Mi tan học. Giữa đường, anh đã nhận được 500 triệu mà Trác Khang chuyển khoản, đây là tiền cảm ơn.

Khi đón Ngô Mi về đến cổng nhà, anh lại nhìn thấy có mấy chiếc xe đỗ ở đó, một tốp mặc đồ cảnh sát đang đứng bên ngoài xe.

Ngô Bình vừa dừng xe thì có một người đàn ông cao lớn đi tới, người này khoảng hơn 30 tuổi, đôi mắt rất sắc sảo.

Anh ta gõ cửa xe rồi hỏi: “Cậu là Ngô Bình à?”

“Đúng, các anh là ai?”, Ngô Bình hỏi.

Anh ta cười lạnh nói: “Tôi là Khuất Hành Nghĩa – phó đội trưởng đội điều tra của huyện. Có người báo cảnh sát anh cố ý gây thương tích cho người khác, giờ anh phải đi theo tôi”.

Phó đội trưởng đội điều tra? Ngô Bình nhớ trong đám gây rối ở quan của Mễ Kiến, có một tên từng nói đại ca của mình là phó đội điều tra, không lẽ anh ta đến gây chuyện với anh vì tên đó?

“Phó đội trưởng đội điều tra đúng không?”, Ngô Bình cười lạnh nói: “Chức danh quèn thế mà cũng dám động vào tôi à, hay anh không muốn giữ chức vụ này nữa?”

Nghe thấy thế, Khuất Hành Nghĩa lập tức nổi giận: “Chú ý lời ăn tiếng nói đấy, tôi có thể gán cho cậu tội uy hiếp người thi hành công vụ! Xuống xe mau rồi giơ hai tay lên!”

Khuất Hành Nghĩa đã thò tay xuống hông, xem ra nếu Ngô Bình không phối hợp thì anh ra sẽ sút súng.

Ngô Bình cau mày, mở cửa xe rồi nói với Ngô Mi: “Tiểu Mi, em về nhà trước đi”.

Ngô Mi lo lắng nhìn anh mình, nhưng vẫn ngoan ngoãn xuống xe về nhà.

Lập tức có hai người xông lên rồi còng tay Ngô Bình lại.

Ngô Bình híp mắt, ngoảnh lại rồi chợt phóng chân khí ra. Khí tức này khiến những người khác không thể chịu nổi, Khuất Hành Nghĩa choáng váng rồi hô lên: “Cậu là cao thủ cảnh giới Khí!”

Sao anh ta có thể không sợ được chứ, cả huyện Minh Dương này chỉ có hai cao thủ cảnh giới Khí thôi, một người đang ở nơi khác, người còn lại thì đang ở đây! Loáng cái, Khuất Hành Nghĩa chợt hiểu vì sao mấy tên anh em của mình đến giờ vẫn đang nằm trong bệnh viện.

Anh ta hít sâu một hơi rồi mở còng tay cho Ngô Bình, sau đó nhìn chằm chằm anh, nói: “Cậu là cao thủ võ thuật thì không nên ra tay với người bình thường, hơi quá đáng rồi đấy”.

Ngô Bình cười lạnh nói: “Lũ khốn ấy dựa hơi anh rồi tác oai tác quái, thế có quá đáng không?”

Khuất Hành Nghĩa cắn răng nói: “Tôi sẽ bảo lại họ, cậu tha cho họ được không?”, lúc này, Khuất Hành Nghĩa đã nói với giọng hoà giải, anh ta không dám suồng sã với cao thủ cảnh giới Khí, nếu không người ta chỉ búng tay một cái là anh ta xong đời rồi.

Ngô Bình cười hỏi: “Anh không bắt tôi nữa à?”

Khuất Hành Nghĩa hờ hững nói: “Không, cậu là cao thủ thì có thể giết người một cách âm thầm, nói thật là tôi hơi sợ”.

Ngô Bình nói: “Có gì mà phải sợ, anh không làm gì tôi thì tôi cũng vậy”.

Khuất Hành Nghĩa nói: “Quán của Mễ Kiến đã kinh doanh trở lại rồi, tôi cũng không cho đám kia đến phá rối nữa, chuyện này coi như xong được không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK