Chương 205
Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Gã thích trả tiền thì cứ kệ, lát nữa chúng ra sẽ đi nếm thử món ăn nổi tiếng của Biên Nam”.
Một lát sau, bốn người liền đến nhà hàng có tên “Xuân Phong” ở đối diện. Đây là quán ăn lâu năm nổi tiếng ở nơi đây, trước nhà hàng có một đống xe sang đỗ, đến đây ăn cơm cũng phải xếp hàng.
Nhưng Tiết Thái Hổ đã đặt phòng cho họ rồi, hơn nữa còn là phòng cao cấp nhất. Khung cảnh bên trong khá được, có thể nhìn thấy phong cảnh bên ngoài. Ở phía không xa là một cái hồ lớn, nước xanh ngắt dập dềnh, mặt nước trong vắt được ánh hoàng hôn nhuộm đỏ thành màu ráng chiều, trở thành một khung cảnh kỳ bí.
Lúc này Ngô Bình đang cho Đường Tử Di xem video anh quay Đường Minh Tín. Xem xong Đường Tử Di cười lạnh: “Đánh hay lắm! Tên Đường Minh Tín này hại bố em rất nhiều, chính hắn đã bày ra ý tưởng bảo em cưới Kim Vĩnh Lợi, tên này lòng dạ vô cùng xấu xa”.
Ngô Bình nói: “Xem ra tình hình nhà họ Đường các người rất phức tạp. Cô định xử lý chuyện này như thế nào?”
Đường Tử Di cười lạnh: “Không cần phải xử lý, Đường Minh Tín bị Tiết Thái Hổ đánh chết, đám người đó có ngon thì đến tìm Tiết Thái Hổ mà báo thù!”
Ngô Bình cũng hỏi luôn về tình hình nhà họ Đường, Đường Tử Di cũng trả lời đúng sự thật. Thì ra nhà họ Đường là một trong bốn gia tộc lớn nhất ở Vân Kinh, tài sản hơn hai trăm tỷ tệ, gia chủ có đến ba người vợ là vợ cả, vợ hai và vợ ba.
Đường Minh Huy là con của bà hai, không có địa vị gì nên cho dù đã nỗ lực từ nhỏ cũng vẫn không được công nhận, thế nên sau này liền sống buông thả, chỉ sống cho qua ngày đoạn tháng.
Người có quyền lực nhất chính là bà cả Dương Trân Châu, nhà họ Dương sau lưng bà ta là gia tộc lớn có nền tảng vững chắc của Vân Kinh, năm đó nhà họ Đường có thể bật lên cũng là nhờ có sự trợ giúp của nhà họ Dương. Vì thế Dương Trân Châu có địa vị cực cao ở nhà họ Đường, ông nội của Đường Tử Di là Đường Vân Lĩnh cũng vô cùng nghe lời bà ta.
Dương Trân Châu sinh được hai trai một gái. Họ cùng với em trai và đám cháu trai của bà ta nắm giữ sản nghiệp trọng tâm của nhà họ Đường, là những người quản lý cấp cao thực sự trong nhà họ Đường.
Còn bà ba chỉ sinh được một cô con gái, hơn nữa còn lấy chồng xa, thế nên chẳng có cảm giác tồn tại mấy.
Đường Tử Di nói rằng nhà họ Đường bây giờ gần như đã bị đám khác họ nhà họ Dương khống chế rồi, họ đã đè ép Đường Minh Huy khiến ông ấy không thể ngóc đầu lên được.
Nghe vậy, Ngô Bình cuối cùng cũng hiểu tại sao Đường Minh Huy phải tự đứng ra lập thế lực của riêng mình. Anh nói: “Bây giờ chú Đường cũng đã có khối tài sản lên đến hàng chục tỷ, sau này không cần phải nhìn sắc mặt của bất cứ người nào nữa”.
Đường Tử Di cười: “Đều là nhờ công lao của anh. Em và bố em có ý là chúng ta hãy hợp tác với Trác Khang để hoàn thành dự án vịnh Bạch Long”.
Ngô Bình suy nghĩ, bây giờ anh đang có hơn 2.6 tỷ tệ, cộng thêm năm tỷ chưa được chia nữa thì anh có 7.6 tỷ, mà dự án vịnh Bạch Long cần được đầu tư khoảng 40 tỷ, anh cũng có thể đầu tư một khoản tiền vào đó.
Anh liền hỏi: “Trác Khang đầu tư bao nhiêu?”
“Trác Khang ít nhất cũng đầu tư 15 tỷ, còn 25 tỷ đang thiếu nữa. May là lần này kiếm được, em và bố có thể đầu tư 15 tỷ”, Đường Tử Di nói.
Ngô Bình nói: “Thế nên còn thiếu mười tỷ nữa”.
Anh suy nghĩ một hồi rồi nói: “Giờ tôi đang có 7.6 tỷ, còn thiếu 2.4 tỷ nữa. Tôi sẽ mượn tiền Tiết Thái Hổ để cho đủ mười tỷ”.
Đường Tử Di sững sờ: “Anh mượn tiền của Tiết Thái Hổ sao?”