Chương 177
Anh ta nhìn Ngô Bình rồi tò mò hỏi: “Anh trẻ thế này mà đã tiến vào cảnh giới Khí rồi sao?”
Trương Hàn Thuỷ hừ một tiếng: “Ngu dốt! Giờ kể lại đầu đuôi câu chuyện cho bố nghe mau”.
Trương Tử Hùng lập tức vâng lời, nghe thấy Trương Tử Hùng nói nhà họ Cung vu cho mình tội trêu ghẹo con gái giữa đường, Ngô Bình lắc đầu: “Nhà họ Cung toàn những kẻ ăn nói hàm hồ. Mục đích của họ là kích động anh Trương, để tôi với anh xô xát”.
Trương Hàn Thuỷ là người lõi đời nên lập tức hiểu ra vấn đề ngay, ông ta xua tay: “Các người ra ngoài đi”.
Sau đó, chỉ còn Trương Tử Hùng và Ngô Bình ở lại trong phòng.
Trương Hàn Thuỷ chắp tay với Ngô Bình: “Chuyện này là do con trai tôi thiếu suy nghĩ nên bị người ta lợi dụng, xin cậu Ngô bỏ qua cho nó”.
Ngô Bình: “Được, chuyện này coi như xong”.
Trương Hàn Thuỷ hỏi: “Sao cậu lại có thù oán với nhà họ Cung thế?”
Ngô Bình lập tức kể lại chuyện nhà họ Tốn và nhà họ Cung gây ra cái chết cho bố mình.
Trương Hàn Thuỷ nghe xong thì bật cười nói: “Vậy là nhà họ Cung tự tìm đường chết rồi”.
Ngô Bình: “Tống Hồng Bân chết rồi, chuyện này đáng lẽ đã có thể kết thúc. Nhưng nhà họ Cung quyết không chịu dừng, tôi đành phải ra tay thôi”.
Trương Hàn Thuỷ: “Tôi chỉ là người ngoài nên không tiện xen vào chuyện của cậu. Ở tỉnh rất phức tạp, dù nhà họ Cung chỉ là gia tộc hạng hai, nhưng muốn tiêu diệt họ cũng không phải chuyện dễ”.
Ngô Bình nhìn ông ta: “Ông Trương nói vậy là sao?”
Trương Hàn Thuỷ: “Tôi có thể làm người hoà giải cho hai bên, mọi người cùng ngồi lại rồi giải quyết một lần cho xong, cậu thấy sao?”
Ngô Bình lắc đầu: “Tôi đã cho họ cơ hội rồi, nhưng họ không nắm lấy. Loại người như họ thì dù có hoà giải cả trăm lần thì vẫn đâu vào đấy thôi”.
Thấy Ngô Bình không đồng ý, Trương Hàn Thuỷ nói: “Được, vậy cậu hãy cẩn thận. À, nếu cậu rảnh thì mời đến nhà tôi ở huyện Thu Minh chơi nhé”.
Trương Hàn Thuỷ vừa đi được một lúc thì Lý Quảng Long tới, anh ta đi vào cùng với đội trưởng Triệu Kiếm Tinh. Triệu Kiếm Tinh đang nhìn Ngô Bình với vẻ kỳ lạ, thái độ cũng khách sáo hơn trước.
Theo hắn ta thấy, Ngô Bình đánh con trai Trương Hàn Thuỷ xong mà vẫn bình yên thế này, chứng tỏ không phải dạng vừa.
“Chú em không sao chứ?”, Lý Quảng Long vã mồ hôi hỏi.
Ngô Bình mỉm cười: “Em không sao, anh Long, chúng ta đi thôi”.
Triệu Kiếm Tinh vội nói: “Xin lỗi cậu bạn nhé, tôi cũng chỉ làm theo luật thôi, làm quen cái nhỉ”.
Lý Quảng Long nói ngay: “Chú em, đây là đội trưởng Triệu Kiếm Tinh, bạn của anh”.
Ngô Bình gật đầu: “Chào đội trưởng Triệu”.
Triệu Kiếm Tinh cười lớn nói: “Cậu Ngô, cậu là anh em của anh Long thì cũng không phải người ngoài, sau này có chuyện gì thì cứ tìm tôi nhé. Chỉ cần giúp được thì Triệu Kiếm Tinh tôi sẽ không thoái thác”.
Rời hỏi đồn cảnh sát, Lý Quảng Long đã nhận được điện thoại của nhà họ Cung. Nhưng anh ta không nghe mà cười lạnh nói: “Đầu nhà họ Cung có vấn đề rồi, cho họ đường sống thì không đi, cứ đòi đâm đầu vào chỗ chết”.
Lý Quảng Long đang rất phẫn nộ, anh ta cũng là một nhật vật tầm cỡ, nhà họ Cung làm vậy có khác nào coi thường anh ta đâu.
Ngô Bình lên xe xong vẫn im lặng, sau khi đến nhà Lý Quảng Long rồi, anh mới nói: “Anh đã kiếm được thuốc như em bảo chưa?”
Lý Quảng Long cười hì hì đáp: “Rồi”, anh ta vẫy tay, người làm nhanh chóng đặt một chiếc hòm lên bàn.