- Lão đại!
- Cháu rể!!
Một loạt tiếng kêu thất thanh sợ hãi. Ai cũng lo lắng cùng khiếp đảm. Một chém kia quá lợi hại. Toàn bộ phân thân bị tiêu diệt trong nháy mắt. Trương Vô Kỵ lo lắng chạy tới, thế nhưng một bàn tay ngăn lại trước người hắn.
- Đừng lo, Lão đại không bị giết dễ vậy đâu?
Chu Du một tay ngăn lại, ánh mắt hắn lóe lên vài tia sáng, dường như hắn đã nhận ra chuyện gì đó.
Càn Vũ rất hài lòng về chiến kĩ vừa rồi, thế nhưng vài giây sau lão lại giật mình. Tại sao? Tại vị không hề có một giọt máu nào bắn ra cả. Một giọt cũng không hề thấy. Ở giữa trung tâm vừa rồi chỉ còn sót lại một khúc gỗ kì lạ nằm chổng chơ mà thôi.
- Lão đại thoát rồi, hú vía!
Tiểu Ngư nhi vuốt má thở hắt ra. Hắn thật sự lo lắng, pha tấn công vừa rồi quá khủng khiếp.
- Người đâu?
Càn Vũ nhìn ngó chung quanh, mọi người cũng đều có ý định như vậy, toàn bộ ánh mắt đều rời đi tìm kiếm, cuối cùng, ánh mắt đều nhìn về phía tảng đá cách đó không xa, khoảng hai khới mét. Đó là nơi duy nhất có thể trốn. Tảng đá duy nhất ở nơi bằng phẳng thế này. Đúng như dự đoán, Hoàng Minh chậm chạp đi ra. Thân hình hắn chưa có một vết thương nào. Vô cùng nguyên vẹn. Hoàng Minh nhếch môi, nụ cười quen thuộc của hắn.
- Xong, lão đại tìm ra rồi!
Kiều Phong lắc đầu, nói.
-Tìm ra gì vậy Phong ca?
Tiểu Ngư Nhi thốt lên, vô cùng tò mò. Mọi người cũng quay sang nhìn về Kiều phong. Kiều Phong cũng không giấu giếm gì, nói:
- Mỗi khi lão đại tìm được cách chiến thắng, hắn đều cười nụ cười ấy. Nhìn vô cùng âm hiểm.
Kiều Phong nói, cả bọn mới gật gù, hình như có chuyện này thật. Chu Du gật đầu, cái quạt của hắn đang phe phẩy bỗng thu lại cái roạt, hắn lẩm bẩm trong miệng:
- Lão đại, kế hoạch hay lắm!
Hoàng Minh đứng đó mỉm cười làm Càn Vũ có chút lo lắng, tiểu tử này kì lạ pháp thuật, vô cùng trơn tuột, không ngờ một chiêu vừa nãy có thể trốn thoát. Lão còn đang nghĩ thì bên này Hoàng Minh đã lên tiếng:
- Lão già, một chiêu kinh khủng đấy, nhưng giờ đến lượt ta.
- Đa trùng ảnh phân thân chi thuật!
Hoàng Minh kết ấn, vẫn là bốn mươi phân thân, vô cùng hùng hô mỗi tên một kunai lao tới tiếp cận.
- Hừ, không biết sống chết!
Càn Vũ đao giơ lên, một chiêu này lão còn có thể dùng mấy lần, để xem ngươi phân bao nhiêu ta chém bấy nhiêu.
- Bán Trường Liêm Đao!
Càn Vũ hét lớn, lại một đao chém tới. Y như lần trước, toàn bộ bị hủy. Thế nhưng Càn Vũ còn chưa kịp đắc ý, lão đã nhìn thấy dị biến phía trước.
Toàn bộ chiến trường đều kinh hãi nhì về phía hòn đá.
Đại gia Hoàng Minh của chúng ta, đang đứng đinh tấn, hai tay chụm lại thành hình, trong lòng hai bàn tay, một quả cầu trắng ngà đang từ từ hình thành.
- Là chiêu đó?
Mọi người đều nhận ra chiêu nay mặc dù không biết tên là gì nhưng đều đã được chứng kiên qua sự kinh khủng của nó. Nhất là Khôi Phúc, Hắn là tự thân nếm trải mà. Giờ nhìn lại hắn càng sợ hãi. Bởi vì lúc này, quả cầu ấy còn to hơn, trong hơn, lại có chút xoay tròn nhìn đáng sợ, hắn thì thào:
- Lần đó hắn ta đã dùng bao nhiêu lực lượng?
Không khó để Khôi Phúc nhận ra, một đòn kia Hoàng Minh không hề dùng hết thực lực.
- Ka
- Mê
Hoàng Minh miệng hô lớn, bên kia bốn mươi mét, Càn Vũ đã cảm nhận được mùi nguy hiểm, lão thật sự rung động với pháp thuật của Hoàng Minh. Tên tiền tử này, còn bao nhiêu lá bài tẩy? Lão sợ hãi lấy ra một tấm khiên che trước người. Đây cũng từng là vũ khí hộ thân của lão mấy chục năm về trước. Vô cùng kiên cố, được gia tăng thêm Hoa văn, lão cầm lấy nó, tự tin hơn mười phần.
- Đến đi!
Càn Vũ nhủ thầm, lão thật sự muốn đỡ một đòn này. Vậy mà, khi toàn trường còn kinh hãi nhìn chằm chằm vào một đòn Hoàng Minh sắp thi triên thì dị biến lại xảy ra, kinh khủng hơn nhiều..
Chính là, từ dưới đất, sau lưng Càn Vũ bay lên một bóng người. Càn Vũ kinh hãi. Nguy rồi, trúng kế!
- Ha ha ha, lão già, ăn một đòn thể thuật bá đạo nhất thiên hạ đây, Thiên Niên Sát!
Hoàng Minh cười to khoái chí, hai tay hắn chụm lại, ngón trỏ cùng ngón giữa hai tay thượng lên, một cách kinh khủng hắn thọc một phát.
Càn Vũ câm lặng, lão chỉ cảm thấy lúc này thiên địa điên đảo, hai tai lão ù đi, từ dưới cửa hậu kéo lên một cơn đau không thể nào diễn tả. Hai mắt lão trợn tròn lồi ra. Mồm lão méo xệch. Sau một giây, lão hét lên một cách điên cuồng, cái mồm to như loa phóng thanh.
- Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!
Tiếng kêu của Huyền Thần cảnh giới Càn Vũ không hề kìm lại được. Tiếng la thất thanh của lão vang lên thấu tận trời xanh. Bên kia Hùng Phương trán đầy mồ hôi, Hắn không tự chủ được mà sợ hãi đưa tay sờ lên mông mình. Không chỉ hắn, cả chiến trường ai cũng không tự chủ được mà sờ vào cái mông của mình. Khi thấy nó bình yên không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Thật kinh khủng.
- Ha ha ha, Cháu rể, ngươi thật khốn nạn, bất quá ta thích, ha ha ha!
Tỉnh lại nhanh nhất không ngờ lại là Quân Chấn Sơn. Lão cười ngoác mồm, lộ ra hàm răng đã vàng cả đám.