- Thất bại ư? Tại sao lại thất bại?
Gia Cát Lượng vẫn nhắm mắt, thế nhưng tiếng nói nhẹ nhàng phát ra khiến người ta như tắm gió xuân. Ấy vậy mà ba tên áo đen đằng sau lại run lên bần bật, một kẻ sợ hãi mà run run kể lại tình hình khi đó. Khi bọn chúng hoàn thành khu trục trận pháp thì Triệu Vân bất giác trong gang tấc phát hiện điểm lạ, đánh bay bốn người Kiều Phong bay ra ngoài. Cuối cùng chỉ thành công cưỡng ép truyền tống một người mà thôi.
- Thất bại vậy sao các ngươi còn dám quay về?
Tiếng nói của Gia Cát Lượng vẫn nhẹ nhàng như vậy, thế nhưng rơi vào tai ba tên kia lại như tiếng gọi của tử thần. Rất nhanh bọn chúng sợ hãi, còn chưa kịp van xin thì xoạt một tiếng, ba cái đầu chim bay lên sau đó lăn lông lốc dưới đất. Một kiếm bất ngờ xuất hiện, ba sinh mạng cứ thế mà chết đi. Người vừa ra tay là một nam tử mặc một bộ y phục màu đen. Nam tử này xuất hiện kì bí, vô cùng quỷ dị. Vừa xuất hiện đã huy động trường kiếm, một kiếm hái đi ba sinh mạng. Giết xong ba tên kia, nam tử quỳ một chân dưới đất vô cùng tôn kính.
- Tình hình tù đảo thế nào?
Gia Cát Lượng lên tiếng hỏi. Nam tử kia nghe hắn hỏi, ánh mắt có một tia hơi lung lay, thế nhưng rất nhanh trả lời:
- Tù đảo một bóng người cũng không còn, toàn bộ chết. Tù đảo trở thành biển lửa, toàn bộ tù đảo hóa thành dung nham, không thể tiến vào điều tra!
Gia Cát Lượng bất giác mở mắt, khuôn mặt có chút nhíu lại, thế nhưng rất nhanh lại giãn ra, khóe miệng lại mỉm cười mà nói:
- Cho người giám định, không được bỏ qua!
- Rõ!
Nam tử áo đen hành lễ, ngay sau đó lập tức biến mất vô tung vô ảnh trong không khí. Càn Thiên Biên lúc này mới lên tiếng:
- Thiếu gia, thật không ngờ tù đảo lại không còn người nào?
Gia Cát Lượng gật đầu, ánh mắt hướng về phía xa xa, nơi đó chính là vui trí của tù đảo. Một lát hắn liền nói:
- Chỉ một tên mà đã hỉu diệt tù đảo của ta, nếu năm tên cùng tới, chỉ sợ tù đảo bị công phá rồi. Thú vị, thú vị lắm!
Nghe Gia Cát Lượng khen ngợi địch nhân, Càn Thiên Biên ánh mắt xuất hiện tia dị mang, cúi đầu hỏi:
- Thiếu gia, vậy chúng ta bây giờ nên làm gì?
Gia Cát Lượng giơ ngón tay lên khẽ bấm bấm mấy lần, ngay sau đó mỉm cười mà nói:
- Hiện tại chưa phải lúc, Thiếu Chủ kia cũng sắp cập bến rồi. Chờ hắn trở về, chính là lúc Ma tộc quật khởi!
Nói đến đây Gia Cát Lượng lại tiếp tục bước đi thưởng hoa, tâm tình vô cùng thư khoái. Càn Thiên Biên chỉ có thể cúi đầu đi theo, không dám hỏi thêm câu nào. Bọn hắn vừa đi, lập tức có mấy bóng người xuất hiện lôi ba thi thể kia rời khỏi khuôn viên, lau chùi sạch sẽ vết máu. Nơi này lại trở lại như ban đầu, hương thơm hoa cỏ nhanh chóng lấn áp đi vị tanh nồng của máu huyết.
Thời gian ba tháng nhanh chóng trôi qua, hôm nay chính là ngày cuối cùng của năm cũ. Toàn bộ đại lục chuẩn bị tinh thần đón chào một năm mới. Đêm nay chính là một đêm bận rộn chuẩn bị, Phúc Đặc gia tộc là một gia tộc hạng nhất lưu. Công tác chuẩn bị đón năm mới đích xác là càn phải chu đáo. Chỉ thấy đêm rồi mà gia nhân đi lại nườm nượp. Phúc Đặc gia tộc đêm nay có nhiều vị khách quý. Trước hoa viên của gia tộc chính là có một đội ca kỹ đang múa hát vô cùng mê người. Tại hoa viên này có rất nhiều người đang uống rượu tán tụng nhau. Ngồi ở chính giữa chính là gia chủ của Phúc Đặc gia tộc, Phúc Đặc Lỗ. Phúc Đặc Lỗ hôm nay cực kì cao hứng, ngày hôm nay lão ta đã cướp được một mĩ nữ trên núi. Cứ nghĩ đêm nay qua năm mới, thưởng thức mĩ nữ chính là điều mĩ mãn của nhân sinh rồi. Phúc Đặc Lỗ tuy là gia chủ của một gia tộc hạng nhất, thế nhưng lại có một tâm địa gian xảo. Tuy năm nay lão đã hơn sáu mươi thế nhưng vẫn là một kẻ háo sắc thành tinh. Cứ nghĩ đến mĩ nhân đang chờ ở trên giường đợi lão đại khai công chiếm làm khí huyết của lão lại xông lên tận đầu.