- Đại nhân, theo đà này chúng ta có thể trong vòng mười ngày nữa là tới thành trì.
Đại Ngưu cất giọng ồm ồm mà nói. Hắn lúc này rất hưng phấn, mặc dù đã liên tục duy trì điều khiển kim trúc sinh mệnh một tuần nhưng vẫn không cảm thấy một chút mệt mỏi nào. Hơn nữa hắn vẫn cảm thấy chính mình may mắn. Ngày hôm ấy đã quyết tâm liều mạng ở lại, một lần đánh ra lựa chọn cực kì chính xác. Hai vị đại nhân này còn không có coi bọn hắn như là người ngoài, thật sự bồi tài bọn hắn. Hơn nữa thực lực cao lại cực kì dễ nói chuyện.
Không chỉ ba huynh đệ bọn hắn được tu luyện bởi bí địa thần kì, lại còn được ban thưởng cho Hạ phẩm thần khí mấy kiện. Lại còn nói tuỳ ý cái gì mà dùng thì không nghi, nghi thì không dùng. Cũng không hề dùng những biện pháp như ép dùng độc dược hay thu lấy khế ước chủ nô. Đại Ngưu thầm nguyện cả đời đi theo vị đại nhân này.
- Có người?
Đại Ngưu thầm giật mình, kim trúc sinh mệnh chính là theo hắn mà dừng lại. Phía trước không ngờ đột ngột xuất hiện mấy chục thân ảnh dàn hàng ngang chặn đầu. Rất nhanh Đại Ngưu phát hiện ra kim trúc sinh mệnh của bọn hắn đều đã bị hơn trăm người bao vây. Thế nhưng thần sắc của Đại Ngưu cực kì ổn định, cũng không thấy hắn có một tia lo lắng nào. Một tháng nay, đây cũng là lần thứ bốn bọn hắn bị chặn đường như thế này rồi. Toàn bộ đều là vị nhị đại nhân này đuổi cho không còn một manh giáp.
- Ngươi ở đây, ta ra ngoài!
Hoàng Kiếm để lại một câu, chậm rãi đi ra khỏi kim trúc sinh mệnh.
Ở bên ngoài rất nhanh đã có gần hai trăm tên hạ vị thần bao vây xung quanh. Tên trại chủ cười lạnh, cảm thấy vô cùng thóing khoái. Hai tên kia vậy mà không hề có chút đề phòng nào tiến tới nơi này của bọn hắn. Hiện tại ba ba đã vào rọ, liền thu lưới thôi.
Tên thủ hạ đắc lực gầy gò bên cạnh hắn lập tức cáo mượn oai hùm hét lớn:
- Hai tên bên trong kia, mau cút ra đây!
Tiếng nói của hắn đặc biệt chói tai, từ ngữ thô tục quả là đậm chất giặc cướp. Thế nhưng xung quanh đều là giặc cướp, bọn hắn đều là nghe đến chai tai rồi. Thậm chí là cảm thấy cực kì uy phong. Là phụ tá đắc lực của trại chủ, đây là vinh hạnh bực nào a.
Đại Ngưu ở bên trong âm thầm lắc đầu, vẻ mặt vô cùng thông cảm cho tên gầy gò kia. Cửa của kim trúc sinh mệnh được mở ra. Từ bên trong một bóng người chậm rãi xuất hiện. Thân hình một bộ thanh lam bó sát. Mái tóc xanh dương cực kì bắt măt được buộc lại thật gọn về phía sau. Thân hình thon gầy, trên mặt lại được đeo một chiêc mặt nạ quỷ dị.
Hắn vừa xuất hiện, không khí tưng bừng của hơn hai trăm tên giặc cướp lập tức trùng xuống. Một mảnh yên tĩnh lập tức xuất hiện.
- Chuyện gì vậy, các ngươi làm sao thế?
Một tên hạ vị thần ngơ ngác mà hỏi, rõ ràng cảm thấy kì quái. Tại sao có một đám huynh đệ lại tự nhiên yên tĩnh, sắc mặt cổ quái đầy vẻ sợ hãi như vậy.
- Đúng thế a, các ngươi bị sao thế, chỉ là một tên tiểu tử hạ vị thần mà thôi, có gì lạ lẫm sao?
Một tên hạ vị thần khác lên tiếng nói. Hắn cũng là cảm thấy ngạc nhiên.
- Ngươi, ngươi ngậm miệng lại!
Một tên hạ vị thần bên cạnh hắn lập tức run rẩy mà gắt lên. Trên mặt hắn vậy mà mồ hôi đã rơi xuống từng hạt lớn. Không chỉ có hắn, chính là tên trại chủ hiện tại cũng không khác hắn một chút nào.
- Hắn...hắn...
Hắn lắp bắp, vẻ mặt cứng đờ, khoé miệng giật giật!
Thế nhưng tên phụ tá đắc lực của hắn thì chưa có phát hiện ra biểu hiện của hắn. Hắn vốn là một tên trại chủ trước kia, bị tên trại chủ mới này đả bại thu làm phụ tá. Lúc này lập tức muốn biểu hiện phong phạm cùng muốn nịnh nọt tên trại chủ kia liền lại cất giọng quát lớn:
- Tiểu tử, toàn bộ giao ra không gian giới chỉ, để lại kim trúc sinh mạng, trại chủ của chúng ta liền nhân đức tha cho các ngươi một mạng cẩu!
Từ cẩu rơi vào không gian yên tĩnh này nghe cực kì chói tai. Không ít tên hạ vị thần tinh thần lập tức như sụp đổ, mặt cắt không còn một giọt máu. Bọn hắn chính là từ một tuàn trước chạy thoát khỏi tay tử thần, hiện tại...
Tên trại chủ cũng là sợ hãi đến run rẩy, hắn lúc này căm phẫn vô cùng. Máu huyết chỉ sợ đã muốn chảy ngược. Đây là lần duy nhất trong đời hắn cảm thấy muốn giết chết hết tất cả những tên chuyên nịnh nọt.
- Câm miệng!
Lập tức tên trại chủ điên cuồng hét lớn, trường kiếm từ lúc nào đã xuất hiện trong tay, một kiếm muốn đâm thủng đầu của tên thủ hạ này. Thế nhưng kiếm còn chưa đâm tới, đã có tiếng nói vang lên:
- Trước mặt ta lại dám rút ra vũ khí?
Tiếng nói băng lãnh lạnh lùng khiến hắn rùng mình, trường kiếm không tự chủ được lập tức dừng lại trước mặt tên phụ tá chỉ cách hai mươi phân.