Chính là vào lúc này, vị lão thái thái ấy đột nhiên rời khỏi giường, một mạch quỳ xuống trước mặt Hoàng Minh. Đám người còn lại cũng là thấy thế đâu dám chậm trễ, toàn bộ quỳ xuống.
- Đa tạ đại nhân cứu mạng, ngài chính là ân nhân của ta, của cả gia đình ta, xin nhận của Yến Thanh ba lạy!
Yến Thanh không cho Hoàng Minh kịp phản ứng, lời vừa nói liền lập tức dập đầu. Trong lòng ngoài trừ sự cảm kích còn là tôn sùng cực hạn. Tình trạng của nàng nàng tự biết được. Nếu không phải là chủ thần, chỉ sợ không một ai có thể như vậy diệu thủ hồi xuân. Thanh niên trước mặt này mặc dù đeo mặt nạ, không thể nhận thấy nhân dạng, chỉ là một hạ vị thần nhưng có thể coi thường sao?
Một hạ vị thần lại có thể cứu nàng từ cõi chết trở về như vậy sao? Chỉ có hai loại tình huống mà thôi, một là hắn chính là có một chủ thần ở phía sau chống lưng, hai là hắn chính là một vị chủ thần!
Nghĩ tới khả năng thứ hai, Yến Thanh càn là run rẩy không thôi. Chủ thần là tồn tại cao cao tại thượng như thế nào chứ, là địa vị tồn tại cao nhất tại tiên giới. Cả đời bọn hắn liệu có thể gặp qua một vị chủ thần sao?
Không chỉ có Yến Thanh nghĩ như vậy, ở phía sau Nạp Lan Lương huynh muội cùng Thư Hùng cũng đều nghĩ như thế. Nghĩ tới khả năng Hoàng Minh chính là một vị chủ thần, bọn hắn trong lòng đều là run sợ cùng hồi hộp mong chờ. Những nữ nhân phía sau mặc dù không có hiểu chuyện gì, nhưng đã thấy được Hoàng Minh cứu sống lão thái thái thì đều vui mừng không thôi.
Hoàng Minh sao lại không đoán ra ý nghĩ của bọn họ chứ, chỉ là hắn cũng không có giải thích. Có đôi khi càng giải thích lại càng không ổn. Chỉ yên lặng chính là lựa chọn chính xác nhất.
- Đứng lên đi, không cần như vậy, ta tới đây hôm nay đối với ngươi coi như là một chữ duyên!
Nói đến đây Hoàng Minh cũng là quay lưng đi, cũng không yêu cầu báo đáp điều gì, cũng là không có nói thêm bất cứ chuyện gì.
Thấy Hoàng Minh như vậy, Yến Thanh liệu có thế bỏ qua sao? Chỉ thấy nàng dùng hai đầu gối duy trì tư thế quỳ, nhanh chóng vượt qua chặn đầu Hoàng Minh, lại cúi người mà nói:
- Đại nhân, ta là người có ân báo ân, có cừu báo cừu. Ngài cứu lấy tính mạng của ta cùng con ta, ta nguyện đi theo ngài làm việc, vì ngài mà cống hiến sức mọn của mình!
Yến Thanh lúc này không hề có một chút nào kiêu ngạo hay siểm nịnh, chỉ có một lòng mong muốn được đi theo vị trước mặt này. Nàng đang đánh cược, đánh cược một tương lai cho chính mình cùng hai đứa con. Chỉ cần có thể thành công, bọn họ nhất định nhất phi trùng thiên, trở thành người có chỗ dựa lớn nhất. Chỉ là Yến Thanh không biết được, Hoàng Minh cũng không phải là chủ thần, hắn chính là một hạ vị thần hàng thật giá thật.
- Ngươi có thể giúp ta chuyện gì?
Hoàng Minh đầu óc xoay chuyển, nhẹ nhàng đặt ra một câu hỏi.
Yến Thanh nghe hỏi lập tức liền đáp:
- Đại nhân, mặc dù ta tu vi yếu kém nhưng tại những thành trì tại tiên giới đều có thể đi ngang. Ta chính thức cũng là thất tinh ám vũ.
Thất tinh ám vũ?
Hoàng Minh trong lòng kinh hãi, thế nhưng ngoài mặt vẫn là biểu tình lạnh nhạt, cố gắng giữ lấy bình tĩnh. Một thất tinh ám vũ đi theo, đây chính là cơ sự thế nào chứ?
Hắn đã nghe Nạp Lan Lương nói qua, Thành chủ tại cácc thành trì mạnh nhất cũng chỉ là bát tinh ám vũ mà thôi. Không nghĩ vị lão thái thái này tu vi vậy mà đạt tới thất tinh ám vũ. Quả thực chính là một trợ lực mạnh mẽ của hắn sau này. Ánh mắt Hoàng Minh rơi xuống trên đám người phía sau, trong đầu lại nảy ra một chủ ý. Nếu nhận đám người này, hắn lại có thể mở ra cái thiên thai lâu thứ hai? Đây phải chăng chính là tiền đề tình báo đầu tiên của hắn tại đây?
Yến Thanh cùng đám người đều yên tĩnh chờ đợi, không ai dám làm đứt mạch suy nghĩ của hắn. Chính là hai phút sau rốt cuộc Hoàng Minh cũng nói:
- Tốt, các ngươi sau này đi theo ta!