- Chư vị, vãn bối trước mắt mọi người liền muốn mở ra rồi!
Nàng vừa nói xong liền cầm lấy một góc của lớp vải trùm kéo ra. Toàn trường yên tĩnh chờ đợi, không ít người hai mắt đã chằm chằm nhìn về kiện vũ khí kia đầy vẻ mong chờ.
Ong!
Một cỗ uy áp lập tức lấn ra xung quanh, dưới lớp vải trùm rốt cuộc cũng hiện ra kiện vũ khí này.
- Là trọng kích?
Nhìn thấy vũ khí xuất hiện, không ít người liền kinh hô. Không chỉ là bên trong đại viện mà bên ngoài đại viện cũng là chấn kinh một màn. Trọng Kích vũ khí là loại vũ khí hạng nặng ít người dùng. Không giống như thương hay côn được nhiều người ưa chuộng. Trọng kích ít người sử dụng, thế nhưng mỗi người sử dụng trọng kích đều là cường giả. Thế cho nên Trọng kích vừa xuất hiện tiếng kinh hô tất nhiên nổi lên. Mỗi một làn trọng kích xuất hiện, chính là một vị cường giả ra đời. Hơn thế nữa, trọng kích này, lại chính là Thượng phẩm thần khí!
- Khí tức Hoàng giả, hiên ngang dũng mãnh từ tận xương cốt, Trọng Kích này, là ta!
Một mình một ghế, một Trung niên nam tử hai mắt sáng quắc, cả thân người không nhịn được cũng run rẩy một hồi. Hắn làm sao có thể bình tĩnh được đây, hắn chính là dùng kích a, từ ngày đạt tới Thượng Vị thần tới nay, hắn một mực truy cầu Trọng kích vũ khí, thế nhưng đã bao nhiêu năm a, đến chính hắn còn không nhớ nữa.
- Trọng Kích, Hoàng giả bên trong đẳng cấp, quả thực làm người ta phải kinh sợ.
Người người chăm chú đánh giá. Trọng kích này dài Hai mét tiêu chuẩn, mũi kích giống như thương sắc nhọn đến đáng sợ. Chỉ chú tâm nhìn thôi cũng khiến không ít người hai chân run rẩy. Bọn hắn đều có cảm giác như mũi nhọn kia đang hướng đến chính bản thân mình mà đâm tới. Ở một bên lại chính là một lưỡi thép giống như trăng lưỡi liềm khiến người ra có cảm giác rét lạnh. Trọng kích chính là phiên bản mạnh hơn kết hợp giữa trường thương cùng các loại vũ khí khác. Trọng kích ngoài mũi thương cùng lưỡi liềm màu trắng phát ra quang mang tinh xảo thì toàn thân cán đều là đen kịt một mảng. Trên thân cán lại có khăc hoạ một thân rồng uốn lượn cực kì bắt măt. Hắc sắc Thần Long, ám chỉ sự hắc ám, trầm ổn cùng bá đạo.
Ngọc Như Hoa chờ đợi một hồi, chứng kiến đám người này kẻ nào kẻ đấy đều một mặt kinh hãi thèm muốn mới hài lòng. Lúc trước nàng lần đầu nhìn thấy nó còn kinh sợ hơn bọn hắn gấp nhiều lần đâu. Hiện tại một màn này đều khiến nàng vui vẻ cười không khép được miệng. Rốt cuộc vũng nhịn xuống, nàng còn phải hoàn thành nhiệm vụ được giao a.
- Chư Vị tiền bối, các vị đã quan sát một hồi, có thể nhận biết được phẩm cấp của món vũ khí này hay chưa?
Nàng vừa dứt câu, đã có người ngồi ở hàng ghế đầu lên tiếng:
- Chính xác là Thượng Phẩm thần khí không thể sai lệch!
Những người khác cũng gật đầu, bọn hắn đều là sống quá gần ngàn năm hoặc hơn. Phân biệt vẫn là có thể làm được. Nhất là cái khí tức khủng bố mãnh liệt kia càng là không thể giả được.
- Chính là Thượng Phẩm thần khí, mau đấu giá thôi!
Không ít kẻ trong đầu không khỏi động tâm muốn tiến hành cướp đoạt liều mạng một phen. Thế nhưng vẫn là lấy đại cục làm trọng, không nói Lập Khương Thành chủ tại đây, Nhan Lâu cũng là không thể trêu vào. Dám lấy ra Thượng Phẩm thần khí đi ra đấu giá. Chỉ sợ là một siêu cấp đại quái vật, Thượng Phẩm thần khí lo là không chỉ có trọng kích này đâu.
- Đã các vị đã yên tâm vì món vũ khí này, hiện chúng ta bắt đầu đấu giá!
Hoa Như Ngọc mỉm cười, nàn tay khẽ đưa lên vuốt sợi tóc rối gạt qua tai, một cử chỉ nhỏ này lại khiến không ít kẻ nuốt nước miếng. Nhan Lâu quả danh bất hư truyền, tuỳ tiện đi ra một nữ nhân đều so được với Thần nữ của các thế lực lớn đi.
- Hiện tại đấu giá, Thượng Phẩm thần khí Phương Thiên Hoạ Kích, Lấy trung vị thần thần cách làm đơn vị nhỏ nhất để làm đơn vị. Giá khởi điểm một trăm Trung vị thần thần cách, mỗi lần tăng giá không được thấp hơn mười đơn vị, bắt đầu!
Hoa Như Ngọc tiếng nói vang xa khắp Nhan lâu, tuyên bố chính thức bắt đầu đấu giá Phương Thiên Hoạ Kích.
- Phương Thiên Hoạ Kích, một cái tên thật khí phách, ta ra một trăm hai mươi trung vị thần thần cách!
- Phương Thiên Hoạ Kích, tên rất bá đạo, Thập Thị Thường Chúng ta muốn nó, một trăm năm mươi trung vị thần thần cách!
- Một trăm tám mươi!
- Hai trăm mười!
- Hai trăm bốn mươi!
Tiếng ra giá liên tục vang lên, Hoa Như Ngọc ở một bên cười tươi xinh đẹp. Chính là tới a, điên cuồng một chút mới đúng.
- Ba Trăm, Phùng Việt ta muốn!
Tiếng nói trầm thấp vang lên, toàn trường yên tĩnh một điểm, ánh mắt đều dồn về nơi phát ra tiếng nói kia. Chỉ thấy một người mặc áo choàng đen một mình ở đó. Hắn nhẹ kéo mũ chùm đầu ra, một mái tóc nâu cùng khuôn mặt kiên nghị xuất hiện.
- Trời ạ, thật là hắn sao, hắn vậy mà cũng tới!