Ngọc Yên Mĩ cùng Hàng Thanh Nhi qua sự kinh ngạc cùng sợ hãi, cả hai đều đã cẩn thận hơn, sợ rằng lại xuất hiện một con yêu thú kinh khủng hơn. Thế nhưng lúc này, trong nhà bỗng có tiếng nói vọng ra:
- Này pikachu, Lizardo, các ngươi lại phá phách cái gì đó hả?
Một tiếng nói vừa lạ vừa quen khiến cho cả hai người Hàng Thanh Nhi và Ngọc Yên Mĩ kinh ngạc.
- Chính là giọng nói này!
Hàng Thanh Nhi không nhịn được lên tiếng nói nhỏ.
Cả hai đều đưa mấy nhìn về ngôi nhà kia. Cửa phòng mở ra, một Thiếu niên xuất hiện, hắn mặc một bộ thanh lam y phục, đại biểu cho đệ tử ngoại môn của Lưu Vân Tông. Mái tóc tùy ý để tung bay, khuôn mặt anh tuấn vô cùng cuốn hút. Hai tay còn đang cầm hai xiên gỗ đang có hai con gà nướng thơm phức tỏa mùi trong không gian:.- Ta nói này, các ngươi không thể yên tĩnh....
Hoàng Minh đang nói đến đây thì ánh mắt đã nhìn thấy hai thân ảnh. Hắn kinh ngạc vì trước mắt hắn là hai nữ tử cực kì xinh đẹp. Phải nói là trong vạn người có một. Thế nhưng hắn từ lúc xuyên việt đến nay đã chứng kiến qua Mĩ nhân vô số. Thậm chí ba người nữ nhân của hắn ai không phải là mĩ nữ khuynh quốc khuynh thành. Thế lên mặc dù hơi kinh ngạc một chút, thế nhưng hắn rất nhanh lấy lại bình tĩnh. Điều này đều lọt vào mắt Ngọc Yên Mĩ. Trong đầu nàng ra chỉ nghĩ, Thiếu niên này tuyệt đối không phải người bình thường. Người bình thường nhìn thấy hai nàng đều kinh ngạc sau đó là mê đắm ngắm nhìn không biết buồn chán. Thế nhưng thiếu niên này chỉ hơi kinh ngạc một chút, sau đó không hề có chút gì cảm xúc gì nữa. Nàng còn nghi ngờ, thiếu niên kia chỉ kinh ngạc vì không nghĩ có người xuất hiện, chứ không phải kinh ngạc vì dung mạo của nàng. Suy nghĩ này làm cho một vị mĩ nữ phong hoa tuyết nguyệt như Ngọc Yên Mĩ cảm thấy không khỏi có chút không thích ứng được.
Bên cạnh Hàng Thanh Nhi thì hai đã như ngẩn ngơ rồi. Hai mắt to ngập nước của nàng cứ nhìn về người thiếu niên kia không chớp mắt. Nàng nghe được giọng nói của hắn, mặc dù hắn y phục đã thay đổi nhưng phong thái của hắn vẫn không hề khác đi. Nàng biết hắn chính là người hôm đó, một bài hát đã làm nàng rung động.
Hoàng Minh kinh ngạc thật sự là do hắn không nghĩ có người tìm được đến đây, lại còn là nữ tử. Hơn hết là y phục trên người hai nàng, màu tím chứng tỏ là đệ tử hạch tâm.
Đám pikachu chạy tới bên hắn, không có vẻ gì ngại ngùng lao tới cướp hai con gà nướng trên tay hắn mà chạy sang bên cười nói, chia phần nhau. Hoàng Minh cười khổ, đoạn quay sang chắp tay nói:
- Hai vị sư tỉ, không biết tùy tiện đi qua hay có ý tìm ta?
Lúc này tiếng nói của Hoàng Minh làm Hàng Thanh Nhi giật mình thoát ra khỏi ý nghĩ lung tung trong đầu. Hai má nàng ửng hồng từ khi nào, đâu còn chút hàm dưỡng như tiên tử mọi ngày. Ngọc Yên Mĩ cười khổ, lên tiếng nói:
- Hoàng Minh sư đệ, chúng ra nố chuyện ngoài này sao.?
Ngọc Yên Mĩ đã biết tên của Hoàng Minh sau khi cho người điều tra, thế nên nàng gọi ngay tên hắn mà không khách khí. Hoàng Minh ồ một tiếng, nói hai tiếng thất lễ thất lễ rồi lên tiếng mời hai người vào nhà. Ba người vào nhà, Hoàng Minh có chút xấu hổ, căn phòng này không có bàn ghế, hắn hơi lúng túng.
Ngọc Yên Mĩ có lẽ nhận ra điều này, nàng kéo Hàng Thanh Nhi ngồi xuống giường, Hoàng Minh thấy vậy lại ngồi xuống cái ghế ở bàn đọc sách. Hắn lên tiếng:
-Thật không nghĩ có người tới, cho nên không có chuẩn bị bàn ghế, mong hai vị sư tỉ bỏ quá cho!
Hàng Thanh Nhi lúc này như con chim non ngượng ngùng vô cùng. Nàng có rất nhiều điều muốn nói, muốn hỏi Hoàng Minh nhưng lại không thể mở miệng. Trong lòng nàng như có con nai nhảy loạn, vô cùng bối rối. Ánh mắt nhìn về Hoàng Minh một chút thì lại cúi gằm xuống ngượng ngùng, hai má đỏ hây hây, vô cùng xinh đẹp quyến rũ.
Hoàng Minh chỉ biết cười khổ mà thôi, hắn không rõ đây là chuyện gì xảy ra. Ngọc Yên Mĩ biết Hàng Thanh Nhi lúc này hơn nửa là không thể nhờ vả được gì rồi, nàng nhẹ nhàng lên tiếng nói:
- Hoàng sư đệ, ngươi có biết tại sao chúng ta tìn tới ngươi không?
Giọng nàng nhẹ nhàng đi vào tau Hoàng Min. Hoàng Minh cười khổ, lại giả ngu lắc đầu.
Ngọc Yên Mĩ thấy hắn như vậy, biết hắn muốn giấu giếm không hiển lộ việc gì.
- Không chỉ chúng ta, mà toàn bộ Lưu Vân Tông đệ tử đều muốn gặp ngươi đấy. Một bài chiều hôm đó của ngươi, cả hai chúng ta đều có mặt.
Hoàng Minh nghe đến đây lại thở dài, hắn cười khổ không thôi. Rõ ràng là tức cảnh sinh tình. Hát một bài chơi thôi mà lại nổi lên danh tiếng như vậy, thật bất khả tư nghị!