Một tên đệ tử Lưu Vân Tông bật thốt lên.
- Ta đang nằm mơ sao? Động trời, tin động trời rồi!
Lại có một nữ đệ tử không giữ được bình tĩnh mà hét lên. Rất nhanh tin tức này được truyền đi với tốc độ chóng mặt. Mấy ngàn đệ tử của Lưu Vân Tông lập tức như thuỷ triều hướng đến tháp trận mà phóng tới. Tông chủ Hàng Vô Ưu cùng các bị trưởng lão và chấp sự cũng xuất hiện ngay sau đó không lâu. Không ai biết tại sao tầng thứ mười bốn đột nhiên sáng đèn, trong khi đó tại hiện trường tháp trận khi đó có không ít đệ tử. Bọn họ cam đoan là không có ai leo từ tầng một lên tới tần thứ mười bốn cả, tầng thứ mười bốn là đột nhiên xuất hiện ánh đèn đấy. Hàng Vô Ưu đứng cạnh một vị trưởng lão mặc trường bào xám tro lẩm bẩm mà nói:
- Hoàng Minh, chính là hắn rồi...
Dưới con sông lớn trải dài bao quanh Lưu Vân Tông, một thiếu nữ đang ngồi yên trên bờ, hai tay ném ra một ít đan dược cấp hai xuống nước. Bên dưới nước vùn vụt vang lên tiếng đớp lao xao.
- Tiểu Mã, ngươi nói xem, bao giờ huynh ấy mới trở về đây!
Thiếu nữ giọng nói trong trẻo nhưng đượm buồn. Nàng cất tiếng hỏi không biết là hỏi ai hay tự hỏi chính bản thân mình. Từ bên dưới lao vút lên một thân ảnh. Nó cuộn một vòng cực đẹp trên không rồi rơi xuống dưới nước. Nó không phải ai khác mà chính là Mã Ngư Vương. Từ ngày Hoàng Minh rời đi, Hàng Thanh Nhi chính là tự thân tới chăm sóc cho đàn Mã Ngư này. Dường như bọn nó có thể làm cho nàng thương nhớ hơn về hắn, nhớ về khung cảnh lần đầu tiên thấy hắn cùng đàn Mã Ngư kia trên con sông cuối chiều.
- Hàng sư tỷ, mau mau....
Một tiếng gọi từ phía sau vang lên, tiếng gọi gấp gáp cùng mệt nhọc. Hàng Thanh Nhi quay về phía sau, nàng chính là thấy một vị sư muội chạy gấp gáp chạy tới còn thở chưa hết hơi, dám chắc là nàng ta đã chạy gấp đến đây.
- Miên Miên, có chuyện gì mà chạy gấp như vậy, thiệt là!
Hàng Thanh Nhi nhẹ nhàng trách mắng. Sao lại có chuyện gì mà vị sư muội này lại gấp gap như thế chứ.
- Sư Tỷ, mau mau...
Thiếu nữ tên là Miên Miên kia chỉ nói được đến đây lại ngưng lại thở khó ra một hơi nữa, sau đó dưới sự nghi hoặc của Hàng Thanh Nhi nàng ta mới thốt ra được hết câu nói còn dang dở:
- Tầng thứ mười bốn, tầng thứ mười bốn sáng đèn. Mọi người đều đang bàn tán, người đó chính là Hoàng hội trưởng Hoàng Sư huynh a!
- Cái gì?
Hàng Thanh Nhi kinh sợ ngây ngốc cả người, nàng cảm giác trái tim như đập nhanh hơn mấy lần. Vụt một cái cả thân hình mảnh mai như tiên nữ cứ vậy cưỡi một đài sen bay đi, hướng bay tới đích xác là thi luyện tháp trận.
Cảnh tượng tại thí luyện tháp không khác gì so với hơn ba năm về trước. Dưới chân của tháp trận lúc này người đông như kiến. Tông chủ Hàng Vô Ưu, mười bốn vị trưởng lão cùng chấp sự. Hơn mấy ngàn đệ tử của Lưu Vân Tông đều tụ tập đầy đủ, thậm chí cả những đệ tử đang bế quan, nhận được tin tức từ đồng bạn thì lập tức phá quan mà ra. Sự kiện này làm sao có thể bỏ lỡ đây. Cũng không biết ai tung ra tin tức, tầng thứ mười bốn chính là Hoàng Chấn Minh sư huynh mở ra. Tin tức này tuy không có cơ sở chứng cứ chính xác, nhưng vẫn là có thể tin tưởng được. Vì từ hơn ngàn năm qua, tháp trận chính là chỉ có mình hắn đi qua tần thứ mười ba, tiến tới tầng thứ mười bốn. Mà hiện tại tầng thứ mười bốn đột nhiên sáng đền hiển thị có người đang tham gia khảo thí ở đó, người mà người ta nghĩ đến nhất định là Hoàng Chấn Minh.
- Ta dám chắc là Hoàng Chấn Minh sư huynh. Từ trước tới nay cũng chỉ có mình huynh ấy có thể đạt tới tầm cao này mà thôi!
- Rõ ràng là như vậy, ta còn nghe được thông tin chính là lần trước đi ra, Hoàng Minh sư huynh còn có hai lượt tiến vào tầng thứ mười bốn cơ, lần này nhất định là huynh ấy sử dụng một lần tiến vào tầng mười bốn đó!
- Các ngươi nhìn, Hàng sử tỷ đến rồi!
Tiếng bàn tán vang lên ồn ào vô cùng. Rất nhanh có người phát hiện ra Hàng Thanh Nhi đang phi hành tới.
- Hàng Sư Tỷ!
- Hàng Sư Tỷ!
Tiếng chào hỏi vang lên không dứt, Hàng Thanh Nhi cũng chỉ gật đầu một chút, ngay sau đó ánh mắt nàng nhìn chằm chằm vào tầng thứ mười bốn của Tháp trận. Những người khác không rõ, nhưng Hàng Thanh Nhi cùng Hàng Vô Ưu đều có thể khẳng định đó chính là Hoàng Minh. Chuyện Hoàng Minh có thể quay về tầng thứ mười bốn của Tháp Trận, hắn đã nói qua cùng cả nhà của Hàng Vô Ưu. Nước mắt của Hàng Thanh Nhi rơi xuống như ngọc châu, ánh mắt nàng không dời khỏi tầng thứ mười bốn. Nàng đang chờ đợi, phải chờ đợi hắn thành công tiến ra khỏi tháp trận. Hắn có thể làm được, đã ba năm qua rồi, Hàng Thanh Nhi tin chắc Hoàng Minh có thể thành công vượt tháp, tin tưởng hắn.