Thật sự thì đây là thú vui của mình, rảnh rỗi thì mình mới viết một chút. Công việc thật sự rất bận.
Nhiều khi đi làm về mình chỉ kịp ăn một chút rồi ngủ.
Rất mong các bạn thông cảm. Mình sẽ cố gắng viết. Dự là sẽ bù lại cho các bạn ngay thôi.
Một lần nữa cảm ơn sự động viên và yêu thích của các bạn nhé!
Mong rằng câu chuyện sẽ giúp các bạn giải tỏa qua những lúc buồn chán!!!
Thân ái!!!
- Tỉ tỉ, Xung nhi, Ngư nhi, các ngươi có ở bên trong không?
Một tiếng hét to từ ngoài gọi vào, 4 người trong nhà đều dừng lại chuyện trò.
Tiểu Ngư Nhi vẫn là nhanh nhẹn nói:
- Là tiếng của Phong ca. Chắc Phong ca về rồi!
.
Bước ra khỏi cửa, Đoàn người đều há hốc miệng. Bên ngoài lúc này đang có một cuộc cách mạng. Một bên hitokage đang không ngừng truy đuổi, miệng liên tục phun lửa, một bên là một thiếu niên, cả người lấm lem đất cát. Quần áo chỗ cháy xén. Tóc tái bù lu bù loa, vài nơi còn bị cháy lẹm. Đang tích cực lăn lộn, nhảy choi choi, lợi dụng đồ vật để thoát thân. Thế nhưng chỉ chạy xung quanh sân với bờ rào.
Hoàng Minh thấy thế lên tiếng gọi hitokage lại. Lòng vừa buồn cười vừa áy náy. Hitokage nghe được. Hít hít cái mũi. Cũng ngừng đuổi, chạy lại gần Hoàng Minh, đầu cọ cọ vào chân hắn rồi lại nhảy choi choi. Dường có ý kể công. Hoàng Minh phì cười, xoa đầu nó hai cái rồi lấy pokeball thu về.
Lúc này Kiều Phong mới thả hồn về thân được. Vừa về tới nhà, còn định khoe khoang chiến lợi phẩm hôm nay, ai dè gặp ngay con yêu thú kì lạ này. Không một câu nói, liền nhảy xổ ra phun lửa hun hắn.
Lo lắng cho 3 tỉ đệ, hắn không cách nào dám rời đi. Chỉ còn cách hô to.
Tối, Kiều Phong trịnh trọng cúi người cảm ơn Hoàng Minh, hắn vừa cảm thấy may mắn khi lúc đó cứu được Hoàng Minh ở suối về. Hoàng Minh ở tại liền cứu được tỉ tỉ với hai đệ đệ.
Hoàng Minh híp mắt cười, lần này xác định là thật. Khi nghe Kiều Phong báo tên, hệ thống thật sự xác định bên tai hắn là một trong bát hùng.
Lúc này Hoàng Minh mới để ý, Kiều Phong chính ra là bằng tuổi hắn. Thân thể cũng khá rắn giỏi. Được biết có học võ từ nhỏ.
Lục Tiểu Phụng và Lệnh Hồ Xung thì nhỏ hơn. Đều mới 9 tuổi.
Sau khi 5 người ăn xong một con lợn rừng do Kiều Phong mang về. Hẹn nhau sáng sớm mai rời đi. Vì vậy, mọi người nhanh chóng đi ngủ. Lúc này Hoàng Minh mới tranh thủ điều tra lại hệ thống đổi mới.
Hệ Thống mới phân biệt thành 4 khu rõ ràng.
Một!
Giá trị năng lượng biến mất.
Thay vào đó. Chỉ có dựa vào Tiêu diệt để lên cấp. Vậy lên Thiên Địa tạo hóa công chỉ thăng cấp khi hắn nhận được đủ kinh nghiệm. Giờ đây cách duy nhất để mạnh hơn là chỉ có chém giết mà thôi.
Hai!
Hệ thống cửa Hàng.
Điều này mới làm cho hắn đau đầu.
Tất cả đồ ở đây đều mua bằng tiền. Mà lượng tiền, Hoàng Minh chán nản, quả là chém người mà
Ba!
Hệ thống kĩ năng và Vũ khí.
Cập nhậy hệ thống vũ khí cực kì bá đạo. Tuy nhiên, cần có tài liệu, mà Hoàng Minh thấy tài liệu mà lắc đầu. toàn kim thiết trăm năm ngàn năm. Thậm chí có cả Thiết Quang trong truyền thuyết.
Bốn!
Hệ thống sủng vật và pokemon.
Hoàng Minh cảm thấy may mắn là, hắn có đủ 5 khoang sủng vật. Đây là hắn cân nhắc cả ngày hôm nay mới quyết định với hệ thống khi xác định chức nghiệp thuần thú sư.
Một thuần thú sư biến thái như hắn. Vừa có sủng vật, lại có nhẫn thuật, lại có kĩ năng chiến đấu. Còn cả pokemon, Hoàng Minh thật sự cảm thấy ánh sáng của sự lớn mạnh.
Làm sao, muốn đánh nhau hả. Nhào vô đi. Cái gì hỏa cầu, ông đây còn có thể phun lửa này, sủng vật nhiều sao, ông đây còn có cả đống pokemon này. Làm sao, tức chết sao.
Hoàng Minh càng tự sướng, càng thấy sảng khoái. Nước rãi chảy ròng ròng. Khuôn mặt điển trai lại có chút đê tiện, vô lại. May mà buổi tối không có ánh sáng nếu không mấy tỉ muội Điêu Thuyền nhìn thấy không biết có theo hắn xuống núi không.
Vẫn còn một khu vực màu xám đen, thế nhưng Hoàng Minh không thể nào truy cập. Dù hắn ấn thế nào đi nữa. Hỏi A Trang thì chỉ nhận được câu nói
:
- Dữ liệu chưa được cập nhật!!
Hoàng Minh chán nản, bộp, một cái chân gác lên cổ hắn. Hoàng Minh cắn lưỡi, đậu má tiểu tử nào nằm mà đạp cả vào hắn.
Kiểm tra một vài chi tiết nữa về chỉ số của mình. Hoàng Minh thiếp đi lúc nào không hay. Thân thể hắn vừa mới khôi phục mà thôi....