- Liên Hoàn tam kích!
Triệu Vân hét lớn, trường thương liên tục đâm tới ba nhát liên tục. Nhát thứ ba hất tung một tên ma tộc đầu sói thân gấu lên trời khiến hắn gào thảm một tiếng. Lúc rơi xuống lại đè lên mấy tên khác mà ngã một mảng. Đám tử tù này thực lực không đều. Nguyên Anh kì có nhiều, Kim đan kì lại càng là chém giết mỏi tay không hết. Đám tử tù kẻ nào cũng muốn đoạt lấy tính mạng của hắn, thế nhưng thấy được thực lực của Triệu Vân thì đã sợ hãi. Chưa kể phía trên trời một con Hỏa Phượng Hoàng còn đang liên tục phun ra hỏa diễm đánh tới.
- Đồng loạt đánh tới!
Bất giác một tên nguyên anh ma tộc hô lớn, lập tức mấy chục tên ma tộc gần nhất đều dùng vũ khí của chính chém tới. Triệu Vân lâm nguy không loạn, trường thương trong tay như giao long xuất thế. Hắn cúi gập người. Trường thương xoay một vòng quanh người:
- Bán Nguyệt Thương!
Một thương này cực mạnh, gạt toàn bộ mấy chục tên ma tộc đang đánh tới bay ra ngoài làm trốn một mảng lớn. Máu tươi bắn ra bốn phía. Mùi máu tươi kích thích lúc này càng làm cho một đám tử tù ma tộc thêm điên cuồng không ngừng đánh tới. Một người một thú cứ vậy chiến đấu kiên cường bất khuất.
Ở một phương xa, Đoàn Dự đang nói chuyện cùng mĩ nhân ngư Ly Na. Bất giác cánh tay hắn đang nâng chén trà lại va phải bàn đá. Chén trà rơi xuống vỡ tan tành. Đoàn Dự tâm tình có chút hoảng loạn cùng nôn nóng. Hắn chưa bao giờ cảm thấy bất an như vậy.
- Đoàn Ca ca, huynh sao vậy?
Ly Na lo lắng mà hỏi, hai mắt tràn đầy sự quan tâm. Nàng chưa bao giờ thấy Đoàn Dự thất thố như vậy. Đoàn Dự cố nặn ra một nụ cười, thế nhưng cảm giác bất an ấy lại càng tăng lên.
Tại một khu rừng yên tĩnh, một tên thanh niên mập mạp đang tĩnh tại sơn động dưới chân thác nước bỗng nhiên mở mắt. Hắn không nhịn được phun ra một ngụm máu. Một bóng dáng nhỏ bé lập tức bay lên khỏi đầu của hắn, lo lắng mà bay qua bay lại, ánh mắt đầy sự quan tâm.
- Tiểu Nhã à, tại sao ta lại bất an trong lòng như vậy, đột nhiên kinh mạch loạn xạ, thật đáng sợ.
Thanh niên mập mạp này chính là Vũ Văn Thành Đô. Hắn từ ngày bị Nữ Vương tinh linh bảo bảo cưỡng chế đưa về tinh linh tộc. Đoạn thời gian này chỉ có tu luyện, tu luyện và tu luyện, hết sức nhàn nhã. Thật không ngờ hôm nay lại bị loạn kinh mạch đến nỗi phun ra một ngụm máu.
Trên một đại điện đen kịt giữa rừng núi có hai thân ảnh bay ra. Xung quanh đại điên không ngờ chất một đám xương trắng đáng sợ. Đám xương này không rõ là của loài yêu thú nào tạo thành. Một đám thân ảnh khổng lồ đang di chuyển xung quanh, khi thấy hai thân ảnh nhỏ kia bay qua liền lập tức quỳ xuống mà không dám ngẩng đầu lên. Đám thân ảnh khổng lồ này cao đến ba mươi mấy mét, thân hình cấu tạo không khác nhân loại là mấy, chỉ có điều toàn bộ chỉ có quần áo da thú đơn giản. Trên tay lăm lăm gậy chế tác từ thân cây khổng lồ lâu lắm. Bọn hắn chính là Cự nhân tộc. Hai thân ảnh vừa bay khỏi đại điện là một nam một nữ. Nam tử thân hình tuấn dật phi phàm, mặc một bộ y phục màu đen, trên tay cầm một cây quạt. Nữ tử một thân y phục màu đen, mái tóc tung bay, khuôn mặt thiên sứ, dáng người ma quỷ, đích xác là một mĩ nữ tuyệt trần.
- Chu Du, Chàng đi đâu vậy?
Nữ tử lên tiếng lo lắng hỏi. Nữ tử này chính là Thánh cô của ma tộc, Phượng Cửu Mi. Nam tử kia không ai khác chính là Chu Du. Chu Du mọi ngày lúc này cũng treo một nụ cười nhàn nhạt, dường như mọi thứ đều nắm trong lòng bàn tay. Thế nhưng hôm nay đột nhiên tâm tình hắn trùng xuống, không hiểu sao trong lòng lại dâng lên một nỗi bất an vô cùng.
- Ta không rõ nữa, chỉ là ta thấy lòng mình vô cùng không yên!
Chu Du có chút khó chịu trong lòng, liền phi thân muốn bay đi đâu đó để phát tiết.
- Đợi thiếp với!
Phượng Cửu Mi nhanh chóng nói theo, tốc độ lại tăng lên rất nhanh.
Tinh thú môn.
Hôm nay tinh thú môn hạch tâm xuất hiện một đám người trong đại điện thủy tinh cầu. Có mặt lúc này chính là Vũ Tông chủ cùng hai mươi mốt vị trưởng lão tinh thú môn. Bốn người còn lại chính là Kiều Phong, Trương Vô Kỵ, Lệnh Hồ Xung và Tiểu Ngư nhi. Bọn họ lúc này toàn bộ ánh mắt đều tập trung vào thủy tinh cầu của Triệu Vân. Chỉ thấu lúc này thủy tinh cầu của Triệu Vân đã rạn nứt rất nhiều. Ánh sáng đã yếu ớt đi, không ngừng thu bé lại, cuối cùng là vỡ tan.