- Lão Cửu, đệ hãy đi đi!
Hoàng Minh cất tiếng nói. Đám người đều chậm rãi nhìn về phía Tiểu Ngư Nhi, theo kế hoạch, hắn là người đầu tiên xuất phát. Hoàng Minh tới ôm hắn một cái, lần lượt toàn bộ đều đi tới ôm lấy vị tiểu đệ bé nhất này. Tiểu Ngư Nhi sụt sịt quyến luyến vô cùng.
- Nào, đi thôi, đừng có như nữ nhân vậy chứ!
Đoàn Dự vỗ vào vai hắn ba cái động viên. Tiểu Ngue Nhi mới gật đầu, vừa đi được mấy bước lại quay đầu đi lại, hắn dúi vào tay mỗi người một lọ đan dược nghẹn ngào nói.
- Ta đi rồi, không ai luyện đan cho mọi người nữa, mọi người phải cẩn thận. Đây là Dưỡng tâm đan. Mọi người hãy giữ lấy!
Nói xong hắn quay đầu lầm lũi bước đi. Lệnh Hồ Xung hai mắt đỏ hoe như sắp khóc. Ai cũng buồn rầu. Tiểu Ngư Nhi xếp vào đoàn người, lúc đó cũng gần muộn rồi nên ít người từ bỏ, dẫu sao ngày mai lại đến cũng được.
Đến lượt mình, Tiểu Ngư Nhi bước lên bục của Liên Minh chi đoàn, hắn nín thở, đặt tay lên vật hình tròn kia, ngay lập tức Thiên Địa tạo hóa công vận chuyển, trên đầu hắn xuất hiện kim quang chói mắt. Cả bục phát sáng kim quang rực rỡ thu hút toàn bộ ánh mắt.
Gã trông coi bục kiểm tra của Liên Minh Chi đoàn há hốc mồm kinh hãi, lắp bắp được vài chữ:
- Song...song Sắc?
Trời đã gần tối cho nên ánh sáng hai màu kia vô cùng chói sáng. Nó tựa như viên minh châu phát sáng giữa không gian vậy. Toàn bộ trưởng lão của ba mươi mấy tông môn đều sợ hãi, vùn vụt phi tới. Trước mặt bọn hắn là một thiếu niên trẻ tuổi vô cùng. Mặt mũi vẫn còn nét ngây ngô, tuổi tác chắc chắn chưa tới mười năm. Trên đầu thiếu niên lúc này là hai sắc màu vô cùng chói mắt phân thành hai bên. Màu đỏ và màu Xanh.
- Là lưỡng sắc, thật không thể tin được!
Các vị Trưởng lão kinh hãi hô lớn. Chuyện này bây giờ không phải trưởng lão bọn hắn có thể định đoạt được rồi. Nếu là màu xanh hoặc màu đỏ đã là trân quý đệ tử. Bọn lão có đánh nhau đỏ mắt để tranh gianh cũng được, nhưng nếu là song sắc cả xanh lân đỏ. Đó là biến dị tư chất, chuyện này cần phải có tông chủ bọn hắn đến. Ngay lập tức các trưởng lão này ai cũng nhao nhao lấy ra truyền tin khẩn cấp, ngay lập tức đốt lên. Truyền tin khẩn cấp là truyền tin vô cùng quý báu, nó như là vật hiếm vô cùng. Mỗi tông môn chỉ có vài tấm. Loại truyền tin này rất khó có thể phá hủy hay chặn lại, tốc độ vô cùng nhanh, chỉ cần hai ba phút là đã tới địa điểm cần đến. Thế nên độ quý giá khỏi phải bàn cãi. Lần này các tông môn lớn đều nhịn đau đưa ra một tấm cho các trường lão, cũng bởi vì phòng trường hợp thế này. Mặc dù không nghĩ là hạ vị diện sẽ tim thấy trân quý đệ tử, thế nhưng chuẩn bị kĩ một chút cũng không có sai. Và lần này, sự chuẩn bị đó hoàn toàn đúng. Ngay sau đó nửa tiếng chờ đợi, đã bắt đầu xuất hiện phi hành bảo khí xuất hiện. Các tông môn lớn đã tới, chính xác là toàn bộ tông chủ.
- Ở đâu?
Một vị tông chủ ngay lập tức xuất hiện. Vị trưởng lão kia thấy hắn tới lập tức chỉ vào Tiểu Ngư Nhi đang đứng trên bục. Vị tông chủ kia là tông chủ của Hoành Bát Tông.
- Tiểu bối, ta là Tông chủ của Hoành Bát Tông, thật không ngờ ngươi lại trẻ tuổi mà thiên phú lại cao như vậy. Hãy theo ta về đi, ta nhất định sẽ nhận ngươi vi đệ tử, đích thân dạy dỗ. Nghe hắn nói như vậy, bên dưới sôi trào sợ hãi. Nhất là những thiếu niên của hạ vị diện, bọn hắn cả đời chỉ sợ không bao giờ được thấy tông chủ của các tông môn huyền thoại kia. Vậy mà hôm nay lập tức chứng kiến thấy. Không chỉ một, mà còn liên tục xuất hiện.
- Ha ha ha, Thiết Tông chủ, thật sự là lời mời chào hấp dẫn đấy!
Một trung niên cưỡi trên lưng yêu thú bay tới. Yêu thú này thật sự là làm cho người ta kinh khiếp. Chỉ thấy nó to lớn không ngừng, toàn thân một màu vàng kim rực rỡ.
- Kim bằng Vương, ha ha ha, hóa ra là Vũ Tông chủ, tinh thú môn tới cũng thật nhanh!
Vũ tông chủ không khách khí đáp.
- Làm sao có thể nhanh bằng Thiết huynh đây!
Hai người đồng thời cười lớn. Ngay lập tức từ trên trời lại xuống theo mấy thân ảnh. Pháp bảo phi hành ngự không trên trời. Cảnh tượng quả là làm cho người tại hạ vị diện mở rộng tầm mắt. Càng làm cho những thiếu niên kia hai mắt tỏa sáng, chỉ mong mình sẽ có thiên phú, mươn bước chan lên con đường tu đạo này!