Tháp Thanh Nga gật đầu, vẻ mặt trang ngập vui vẻ.
Trần Lập cũng vuốt vuốt bộ râu trắng của lão, mỉm cười mà nói:
- Quả thực là lời tiên tri kia chính xác, cái tháp nhỏ này đúng là chỉ có kẻ được chọn chính là ngươi mới có thể sử dụng. Hơn vạn năm qua không ít người đều thử qua, thế nhưng không có một ai có thể thành công!
Hoàng Minh gật đầu, cũng không có giấu giếm mà kể cho cả hai người Trần Lập cùng Tháp Thanh nghe về điều kiện của Tam Trọng Tháp. Nghe xong cả hai đều tỏ ra sự kinh ngạc cùng khó tin:
- Ba loại huyết mạch ư?
Trần Lập trợn mắt há mồm thốt lên. Trông bộ đang của lão lúc này cực kì hoạt kê. Chòm râu dài bạc trắng cũng dựng ngược cả lên. Tháp Thanh Nga cũng không khá hơn được bao nhiêu, ánh mắt hướng về Hoàng Minh dò hỏi:
- Tiểu Minh à, nói cho nãi nãi nghe ngươi lấy đâu ra ba loại huyết mạch như thế?
Hoàng Minh nghe Tháp Thanh Nga hỏi thì không có nói, đây là bí mật của riêng hắn, chỉ cười cười ánh mắt hướng về phía hai cái tủ ơn hai bên bệ linh đường mà hỏi:
- Gia gia, nãi nãi, mấy cái lọ kia là thế nào?
Trần Lập cùng Tháp Thanh Nga vốn còn muốn truy hỏi Hoàng Minh một chút, thế nhưng thấy hắn không muốn nói thì cũng thôi. Nghe được Hoàng Minh hỏi thì liền hướng ánh mắt về phía hai cái tủ lớn, Trần Lập liền cất tiếng giải thích:
- Đây là chuyện của hơn vạn năm trước, đây chính là ta của Dương Diễn đại sư. Ngày ấy gia chủ Hoàng gia của ngươi cùng mười năm bị huynh đệ trước khi giao chiến cùng Ma Vương đã được Dưỡng Diễn đại sư thông ngôn. Nếu muốn đi đánh Ma Vương, hãy để lại một ngón tay út!
Tháp Thanh Nga nghe đến đây liền tiếp lời Trần Lập mà nói tiếp:
- Ta cũng được kể lại, khi đó mặc dù mười sáu vị tiên Đế không hiểu Dương Diễn đại sư nói vậy có ta gì, thế nhưng bọn họ cũng không có ai từ chối, lập tức chặt đứt ngón tay út để lại. Dương Diễn đại sư phân phó cho người Trần gia khi đó, tuyệt đối phải bảo quản những ngón tay này!
Hoàng Minh nghe đến đây thì đều kinh ngạc, sợ hãi lại có vui mừng khôn siết. Vị Dương Diễn đại sư kia quả thực là phúc tinh của hắn, Hoàng Minh mừng rơn. Mười sáu ngón tay của mười sáu vị lão tổ tông hơn bạn năm về trước ư. Hoàng Minh khoé miệng nhếch lên nụ cười gà dị khiến cả hai vị gia gia cùng nãi mãi này của hắn đều kinh ngạc.
- Gia gia, Nãi nãi, mười sáu ngón tay này, ta muốn!
Ánh sao lấp lánh trên bầu trời đêm tại Trần Gia, trên nóc nhà lúc này có ba thanh niên đang nằm vắt chân đầy vẻ tiêu sái, một người trong đó lên tiếng mà nói:
- Thế nào, huynh muội gặp nhau cảm giác ra sao?
Người nói chính là Hoàng Minh. Phía bên phải hắn, một thanh niên mặc bạch sắc trường nào cười mỉm, vui vẻ mà nói:
- Tâm tình rất tốt, cảm giác đi một chuyến này không uổng a!
Hoàng Minh cười lớn, quả thực một chuyến này không uổng đâu.
- Quả thực một trận này ta đã kéo ma tộc tổn thất nặng nề, coi như bây giờ trở lại chỉ sợ bọn chúng sẽ giết ta! Cũng phải công nhận, một trận này ta thua hoàn toàn là không thể ngờ được, tâm phục khẩu phục!
Gia Cát Lượng phe phẩy quạt lông nhẹ nhàng nói. Lời nói của hắn nhẹ như gió bay, không hề có chút buồn bác hay ưu sầu nào cả.
- Lần này ngươi thua chẳng qua là Chu Du xuất hiện bất ngờ mà thôi!
Hoàng Minh lại lên tiếng nói. Gia Cát Lượng gật đầu, không thể phủ nhận. Ba năm qua nhân tộc dưới tay hắn chật vật như thế nào, không nghĩ sau ba năm lại đánh ra một cái Chu Du làm hắn tổn thất ma tộc một chuyến bạo kích.
- Ha ha, lão đại ngươi nói thì hay lắm. Ngươi nghĩ Gia Cát huynh không đoán được thật sao?
Chu Du nằm bên cạnh Hoàng Minh cất tiếng cười mà nói. Hoàng Minh kinh ngạc, nghe Chu Du nói chẳng nhẽ chuyện này không phải như thế?
Gia Cát Lượng chỉ cười cười, thế nhưng ánh mắt lại sáng hơn vài phần.
Chu Du lúc này ánh mắt hướng lên bầu trời nhẹ nhàng nói.
- Lão đại ngươi nghĩ kĩ mà xem, Ma Tộc dưới tay của Gia Cát huynh xoay vòng vòng khiến cả nhân tộc rơi vào thiệt thòi thua nhiều hơn thắng. Ngươi nghĩ ta trở về liệu huynh ấy có biết được hay không? Chẳng nhẽ tình báo của ma tộc lại kém như vậy sao?
Hơn nữa một trận chiến ngày hôm kia, lão đại ngươi nghĩ mà xem. Tại sao một người như huynh ấy từ trước tới nay luôn đứng trong bóng tối điều khiển đại cục lần này lại xuất hiện. Hơn nữa khi mà chạy trốn, đáng ra huynh ấy có thể chạy thoát, nhưng tại sao lại cố tình để đám Việt Anh năm huynh đệ đuổi kịp vây bắt.
Hoàng Minh lúc này mới ngẩn ra, trong đầu xây chuỗi lại một loạt tình tiết. Ngay sau đó ánh mắt rơi vào bên cạnh Gia Cát Lượng biểu cảm vô cùng khó tin.
- Chỉ sợ, chúng ta mới là trúng kế của huynh ấy. Huynh ấy lấy Quỷ Vương cùng mấy vạn ma tộc làm vật đổi để chúng ta cho huynh ấy cơ hội tiến vào Trần gia quang minh chính đại, một lần nữa gia nhập bên ta, trở về nhân tộc cùng tiểu muội a!
Chu Du Phân tích một trận này làm Hoàng Minh phải nổi da gà, nếu đúng như vậy thì quả thực Gia Cát Lượng này quá đáng sợ a.
Gia Cát Lượng vẻ mặt không hề thay đổi, chỉ là quay sang hướng Chu Du nhìn một chút, ngay sau đó cười cười mà nói:
- Không ngờ, lại bị huynh nhìn ra!