- Toàn bộ đặt không gian giới chỉ tại chiếc bàn này, sau đó tiến vào. Khi tiến vào tốt nhất đừng có giở trò tham lam. Bên trong đều có không gian quan sát, mỗi thời mỗi khắc đều có người giám thị. Mỗi người các ngươi chỉ có thể chọn một thanh kiếm mà thôi!
Nam giáo viên vừa nói vừa chỉ tay vào chiếc bàn dài phía trước, ý tứ là nơi đặt không gian giới chỉ. Hoàng Minh rất nhanh theo dòng người tiến tới đặt một không gian giới chỉ vào chiếc bàn đá, sau đó tiến vào Bảo Tàng Kiếm Viện. Không gian giới chỉ hắn cũng có không ít, chỉ là đều trống rỗng mà thôi. Hoàng Minh sử dụng đều là ba lô của hệ thống. Đại môn của Bảo Tàng Kiếm Viện mở ra, một tràng diện khiến người ta phải kinh hãi. Hoàng Minh lúc này chính là cũng thất thần khi nhìn vào bên trong này. Đến cả hắn còn kinh hãi thì nói gì đến đám thanh niên kia. Chỉ thấy ở bên trong đại môn, một cảnh tượng hùng tráng hiển hiện. Bên trong chính là đúng như những gì được kể lại. Kiếm, chính là kiếm, có đến cả vạn thanh kiếm ở bên trong. Kiếm được cắm ở mọi nơi, có thanh được cắm ở trên tường, có thanh lại được cắm vào vách đá. Có thanh lại được đặt trên kệ. Chỉ có thể dùng hai từ đáng sợ để miêu tả mà thôi. Hoàng Minh bất giác có chút nhíu mày, bởi vì hắn rõ ràng biết nhiệm vụ của hắn chính là tìm Kunasagi ở nơi này. Thế nhưng ở đây có cả vạn thanh kiếm, làm cách nào để có thể tìm ra nó chứ.
- Các ngươi có nửa canh giờ để chọn lựa, bắt đầu đi thôi!
Nữ giáo viên còn lại lên tiếng, ngay sau đó đóng lại cửa đại điện.
Lôi Ân lập tức cười mà nói với Hoàng Minh:
- Hoàng Minh, ta đi lựa kiếm, chúc ngươi may mắn!
Nói xong câu này, Lôi Ân mang theo Hắc Lỗ rời đi lựa chọn. Hơn sáu mươi người đã tản ra, nhanh chóng đi lựa chọn, ai cũng đầy hào hứng cùng mong chờ. Rất nhanh nơi này chỉ còn Hoàng Minh và hai người khác.
- Tỷ à, ta cũng đi chọn một chút!
Một thiếu niên lên tiếng nói sau đó quay đầu rời đi. Hoàng Minh một hồi nghĩ ngợi cũng chưa nghĩ ra biện pháp, hắn đành bất đắc dĩ tiến về phía trước xem xét một hồi. Dù sao hắn cũng có hệ thống giúp đỡ, mỗi khi chạm vào một thanh kiếm, hắn đều có thể nhận ra tên, kết cấu chế tạo cùng người sử dụng trước kia là ai. Chỉ có điều hắn đã sử dụng tốc độ kiểm tra nhanh như vậy thế nhưng vẫn chưa thể nào tìm ra. Thời gian chỉ có nửa canh giờ mà thôi, hiện tại hắn đã có chút gấp gáp rồi.
- Ngươi muốn tìm thanh kiếm nào?
Một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên phía sau lưng, Hoàng Minh có chút ngạc nhiên quay đầu lại nhìn. Người vừa lên tiếng chính là một thiếu nữ có mái tóc đỏ, Nghiên Nghiên. Hoàng Minh không nghĩ là lại gặp nàng ở đây, hắn chỉ cắm đầu vào tìn kiếm mà không hề để ý nàng vốn dĩ đi theo hắn từ lúc mới tiến vào. Nghe được nàng hỏi, Hoàng Minh chỉ cười mà nói:
- Ta chỉ là thuần túy lựa chọn mà thôi! Hoàng Minh nói xong thì cũng không để ý đến nàng nữa, tiếp tục cắm đầu vào sự nghiệp tìm kiếm của mình.
- Không phải, không phải, không phải! Hoàng Minh vừa đưa tay lựa, lại vừa lắc đầu nguây nguẩy. Rất nhanh hắn đã xem qua đến gần ngàn thanh kiếm. Thế nhưng kiếm ở trong Bảo Tàng Kiếm Viện này nhiều lắm, chỉ sợ cả mấy ngày hắn cũng không có xem được hết. Hoàng Minh có chút xúc động rồi, hắn lúc này như kiến bò trên chảo nóng, gấp gáp lên rất nhiều.
- Ồ, kiếm này!
Hoàng Minh bất giác giật mình, kinh ngạc giơ thanh kiếm trong tay lên. Thanh kiếm này có màu trắng như màu của băng. Hoàng Minh lấy ngón tay lau đi lớp bụi bám lên lâu ngày thì thầm gật đầu. Kiếm tốt, lại đã sản sinh ra linh tính. Chỉ tiếc đây không phải là kiếm mà hắn cần. Hoàng Minh quay đầu, phát giác Nghiên Nghiên vẫn đi theo hắn. Chỉ là thấy Hoàng Minh quay lại, nàng có chút giật mình đỏ mặt mà quay đi. Hoàng Minh thấy vậy thì nói:
- Kiếm này rất tốt, ngươi cầm đi!
Vừa nói xong, Hoàng Minh tung nhẹ kiếm đến trước mặt Nghiên Nghiên. Nghiên Nghiên nghe Hoàng Minh nói, cũng thấy thanh kiếm bay sang liền đưa tay tiếp nhận. Nàng giật mình sợ hãi khi thấy thanh kiếm trong tay nàng dường như rung lên.
- Có linh tính ư?
Nghiên Nghiên sợ hãi, vẻ mặt đầy sự kinh ngạc cùng vui sướng. Hoàng Minh cũng không nán lại lâu, thấy nàng vui vẻ mà ngắm nghía thanh kiếm kia, hắn lại cắm đầu di chuyển đến vị trí khác. Thời gian còn lại không nhiều, hắn cần phải tăng tốc độ lên. Mười phút sau, Hoàng Minh có cảm giác muốn điên rồi. Kiếm ở đây thật sự quá nhiều, hắn có dùng cả ngày để tìn chỉ sợ cũng không thấy. Có khi nào thần kiếm Kunasagi đã có người lấy đi rồi chăng?
- Cứ tìm thế này cũng không phải biện pháp, quá là mất thời gian!
Hoàng Minh không nhịn được mà nhíu mày, khó khăn chồng chất khó khăn rồi.