- Kết thúc!
Ải Tác Tư hô lớn. Ngây lập tức công kích của khôi lỗi toàn bộ những lại. Bọn chúng nhanh chóng tiến xuống phía dưới chiến đài, chính xác là biến mất. Hoàng Minh nghe thấy cũng là giải trừ bốn bức tường. Chiến đài lúc này chính là còn lại một trăm bốn mươi hai người. So với con số dự tình thì ít hơn tám người. Toàn bộ những người còn sót lại trong cuộc khảo hạch lần hai này đều vô cùng chật vật đau đớn. Có đến hơn ba mươi người thân thể đều đã bị khuyết tật. Bọn hắn không chết, thế nhưng với thân thể hiện tại, chỉ sợ không thể tiếp tục tu luyện. Khảo hạch chính là khắc nghiệt như thế, khủng bố như thế.
Ải Tác Tư nhếch mép cười, tuyên bố:
- Các ngươi chính thức vượt qua khảo nghiệm thứ hai. Hiện tại các ngươi có một canh giờ để điều chỉnh lại linh lực. Sau một canh giờ, tiến vào không gian khảo nghiệm thứ ba, cũng là khảo nghiệm cuối cùng để tiến vào học viện!
Ải Tác Tư nói xong, rất nhanh cùng chín vị giáo viên phi hành tới chủ khán đài quan chiến bên trên mà đàm luận. Nội dung bàn luận của bọn hắn chính là về một đám thanh niên tham gia khảo hạch lần này. Hoàng Minh trực tiếp ngồi xuống, lấy ra từ trong không gian giới chỉ một con gà nướng, hai vò rượu ngon. Trong lúc toàn bộ đám thanh niên đều trân trọng từng giây quý báu để tĩnh tu điều chỉnh lại linh lực, mau chóng hồi phục. Thế nhưng ở giữa khán đài, con Hàng Hoàng Minh lại lấy đồ nhắm cùng rượu ra ngồi chậm rãi thưởng thức. Diệp Bích đám người phía sau đều dở khóc dở cười, không biết nói gì cho phải. Bọn họ cũng chịu ngồi xuống, trong ánh mắt hâm mộ, ganh tị của mấy trăm người khác, đều cố gắng nhắm mắt tĩnh tu, cố ý tránh ánh mắt của bọn họ.
Hoàng Minh không để ý nhiều như vậy. Với hắn, chút khảo hạch này không có là gì, đối với một tên biến thái như hắn thì chuyện vô cùng đơn giản. Chậm rãi xé thịt gà, Hoàng Minh khóe miệng vui vẻ bắt đầu ăn uống. Biểu hiện này của hắn đầy vẻ nhàn nhã cùng khoa trương. Gần ngàn người đều nhìn về hắn với ánh mắt cổ quái. Không chỉ đám thanh niên đã bị loại phía dưới quan sát, mà trên khán đài, mấy trăm học viên của Kiếm Thánh học viện đều có chút sững sờ mà nhìn về phía hắn.
- Ta kháo, tên oắt kia lại còn ăn uống nhàn nhã vào lúc này sao?
Một nam sinh không nhịn được mà nói. Những người khác đều gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Hành động của Hoàng Minh vừa có chút kiêu ngạo, lại có chút nhàn nhã khiến ai cũng thấy có chút nóng mắt rồi.
- Thôi đi ba ơi, hắn là có thực lực để kiêu ngạo đấy, ngươi không thấy hai vòng khảo hạch kia, hắn một cái lông cũng không mất hả? Là ngươi, ngươi làm được sao?
Một nữ sinh lại phản bác mà nói. Hai mắt lại nhìn về phía Hoàng Minh có chút sùng bái. Không chỉ nàng, nhiều người cũng đồng loạt gật đầu, ý của bọn hắn cũng không khác là mấy, đặc biệt là nữ sinh chiếm đa số. Hoàng Minh vừa rồi biểu hiện chính là thực lực cường hãn vô cùng. Lại có chút nhẹ nhàng đối phó, rất đẹp trai a. Lại có người lên tiếng:
- Không hiểu vì sao ta thấy hắn lại có chút giống Mạc học trưởng a! Thật bá đạo!
Tiếng nói này vang lên khiến nhiều người ồ một tiếng, có đôi ba người cũng đều gật đầu đồng ý. Trên khán đài người người bàn tán, nhà nhà nghị luận. Thế nhưng dưới chiến đài Hoàng Minh vẫn là chậm rãi cắn thịt gà, sau đó uống một ngụm rượu.
- Rượu thật thơm, huynh đệ, đây là rượu gì vậy?
- Đúng vậy, thật quá là thơm rồi!
Hai đạo âm thanh vang lên, Hoàng Minh ngẩng mặt nhìn về hai thân ảnh trước mắt. Người đến không ngờ là Hắc Lỗ cùng Lôi Ân.