- Rút lui!
Lời vừa dứt Âu Long lạp tức cắn đầu lưỡi, máu tươi bắn ra. Thân thể hắn như hoá thành cầu vồng, tốc độ cực nhanh liền biến mất tại tầm mắt. Những kẻ khác cũng là chạy trối chết đi theo. Hoàng Minh không có hạ lệnh đuổi theo, vậy nên không có ai truy đuổi. Bảy mươi người tới mà chỉ có bốn mươi người có thể rời đi.
- Bí pháp quả thực kì lạ, lại có thể chạy nhanh như vậy!
Thư Đồ Sư Lĩnh Chi lắc lắc cánh tay, bất đắc dĩ mà nói. Hư Trúc nắm vòng trên tay liên tục lẩm nhẩm, giống như là đang siêu độ vong hồn dưới tay hắn.
Hoàng Minh lắc đầu, mỉm cười mà nói:
- Tốt rồi, Tác Hi cùng những người còn lại ở đây thu thập một chút. Thư Đồ Sư Lĩnh Chi cùng Hư Trúc, hai người theo ta đi ra ngoài. Chiến trường không sai biệt lắm nên là lúc kết thúc.
- Tốt!
Thư Đồ Sư Lĩnh Chi đáp lời. Vừa rồi đánh một trận còn chưa đã, hiện tại càng là muốn ra ngoài đánh một trận đây. Ba người thân ảnh lấp loé lập tức rời đi. Tác Hi nhìn theo, hai mắt linh động di chuyển, sau một hồi lầm bẩm:
- Vẫn là không thấy được thiếu gia ta tay, ta thật chờ mong một chút nhìn thấy Thần Bão Tố lần nữa!
Chiến trường bên này đã trải qua mưa máu gió tanh, vẫn có tiếng hô hào chém giết không ngừng. Máu tươi đầy đất, thi thể chất thành đống, thần cách nơi nào cũng thấy. Hai bên đã giết đến đỏ cả mắt. Phía trên cao tầng lớp cao thủ vẫn đang giao tranh, bốn phía chiến trường tiếng nổ lớn vẫn đang không dứt. Lãnh Thu Sâm cùng Bạch Mẫu Đơn chiến đấu đến hiện tại vẫn là bất phân thắng bại. Có chăng chỉ là Bạch Mẫu Đơn hơi chiếm thượng phong. Ở giữa chiến trường Việt Anh cùng Võ Uy Nam chiến đấu cũng không kém phần quyết liệt. Thế nhưng Việt Anh đã tiến hoá áo giáp vẫn là chỉ có thể miễn cưỡng cùng Võ Uy Nam chiến đấu mà thôi. Có thể thấy được Võ Uy Nam cũng không chỉ có hư danh, hắn thật sự mạnh mẽ, là kẻ đứng đầu của Phi Linh giới tại vị diện chiến trường này.
Võ Uy Nam lúc này mặc dù đè đầu đối phương mà đánh, thế nhưng trong lòng một mảnh khó chịu. Kẻ này quá khó chơi rồi, thực lực mặc dù không đủ nhưng lại có chiến giáp kì là, vô cùng chịu đánh. Không có cách nào, chiến giáp này cho dù nhìn qua mỏng manh nhưng lại rất bền, đặc biệt là bao phủ toàn thân.
- Ha ha ha, thế nào? Thiên kiêu đệ nhất của Phi Linh giới cũng chỉ có điểm ấy lực lượng sao?
Việt Anh cười lớn, đại kiếm lại giơ lên phía trên.
- Chết tiệt, lại là một chiêu này!
Võ Uy Nam cực kì đau đầu, tên điên này nãy giờ chỉ dùng một chiêu đối đầu với hắn. Chiêu thức này mặc dù không gây cho hắn bao nhiêu thương tổn nhưng lại khiến không gian loạn lưu mở ra, rất quái dị.
- Nhất Kiếm Định Thiên Hạ!
Việt Anh hô lớn, Đại kiếm bổ xuống, Võ Uy Nam bất đắc dĩ thi triển thân pháp cực nhanh né tránh.
Ầm ầm ầm!
Ánh kiếm bàng bạc nổ tung giữa không gian, phản chấn khiến Võ Uy Nam kinh sợ. Nãy giờ hắn không hề nghĩ tới một chiêu này lại có thể nổ tung ngay sau khi vừa mới ra khỏi chưa được bao lâu. Toàn thân hắn lúc này có chút tê dại.
- Cơ hội!
Việt Anh chờ chính là thời điểm này, thân ảnh lập loè biến mất. Đại kiếm vừa muốn chém tới Võ Uy Nam liền bất ngờ bị một hắc sắc câu liêm ngăn trở.
- Kẻ nào!
Việt Anh bực bội quát lớn. Hắn bày ra bao nhiêu công sức đánh lừa Võ Uy Nam chính là vì một kích cuối cùng này, không nghĩ tới lại bị kẻ khác chặn mất.
- Cút cho ta!
Người vừa tới không nói hai lời, bàng bạc kim hệ nguyên tố chói mắt đánh tới. Việt Anh thực lực hao tổn không kém, một đòn này lập tức không chặn nổi bị đánh bay ra mấy trăm mét có dư, khoé miệng phun ra một ngụm máu tươi.
- Âu Long, ngươi tại sao lại ở đây?
Võ Uy Nam vừa mừng vừa lo mà hỏi.
- Hậu chiêu bị phá, chúng ta bị phát hiện. Ta đánh không lại, đối phương quá nhiều cường giả!
Võ Uy Nam kinh sợ, quá nhiều cường giả. Nếu nói về cường giả, Âu Long chỉ đứng phía sau hắn, ngay cả Lãnh Thu Sâm cũng không qua được Âu Long. Vậy mà hắn lại bị bức ép trở ra. Tiên giới rốt cuộc mạnh thế nào? Không đoạt được chiến lệnh, còn đánh vì cái gì đây?
- Trở về thôi, chúng ta không thể tiếp tục tiêu hao được nữa!
Âu Long cắn răng, buồn bã mà nói.
- Ta....!
Võ Uy Nam thân thể run rẩy, ánh mắt lướt qua một vòng chiến trường. Phi Linh giới tại khắp chiến trường nhân ảnh rậm rạp vậy mà hiện tại không còn có bao nhiêu. Một cỗ cảm giác thê lương bao trùm toàn thân Võ Uy Nam. Thất bại, hắn lần thứ hai trong đời thất bại, mà lại chính tại nơi này.
- Ha ha ha....
Võ Uy Nam không nhịn được mà cười, nước mắt hắn rơi xuống.
- Uy Nam!
Âu Long không nhịn được nắm lấy bả vai của Võ Uy Nam tràn ngập lo lắng. Võ Uy Nam lắc đầu, toàn thân run rẩy:
- Nhất Tướng công thành vạn cốt khô, thì ra là vậy, thì ra là vậy! Ta hiểu rồi, hiểu rồi! Phi Linh giới, toàn bộ rút về!
Võ Uy Nam thê lương tiếng nói vang vọng chiến trường Hà Nội.