Lão nhân tóc bạc kia hứng thú nhìn Hoàng Minh đánh giá. Hoàng Minh cũng không hề có chút sợ hãi nào nhìn về phía Lão nhân kia đầy ý cười.
Xung quanh tiếng ồn ào lại vang lên. Bọn hắn đâu có ngờ đám người Hoàng Minh tới đây lại là lí do kết minh giữa nhân tộc cùng yêu tộc.
- Nhân tộc bao nhiêu năm qua săn giết yêu tộc ta, tội ác chồng chất, nào có kém ma tộc một chút nào!
Một tộc trưởng mặt dài lên tiếng. Câu nói của hắn rất đúng trọng điểm, được nhiều người ủng hộ khen hay.
- Nói đúng lắm, nhân tộc cũng vô cùng độc ác. Cái gì mà kết minh, cái gì mà nhân tộc yêu tộc, ta phi!
Rất nhanh đã có người kích động hô hào. Lão nhân lần này lại không có quát tháo yên lặng như lúc đầu. Vẫn một mặt quan sát Hoàng Minh, lão nhân dường như đang hứng thú theo dõi Hoàng Minh sẽ xử lí như thế nào với tình huống này.
- Không có kết minh gì hết, nhân loại các ngươi mau cút. Yêu tộc chúng ta hùng mạnh, không cần tới nhân tộc các ngươi loại giả nhân giả nghĩa. Ma tộc chúng ta không có ngán bọn chúng!
- Đúng lắm, Ngươi dựa vào thứ gì để nói đến hai chữ kết minh đây, nhân loại quá yếu!
Không biết kẻ nào vừa đứng lên quát câu này, Hoàng Minh nét mặt đã âm trầm. Quả thật yêu tộc chính là dùng thực lực mà nói chuyện. Không giống nhân loani, yêu tộc dựa vào nắm đấm để quyết định lời nói.
Long Hoàng nhìn vẻ mặt khó coi của Việt Anh, lại thêm hai tia cười nhếch miệng của Chu Du cùng Gia Cát Lượng thì thầm kêu không ổn. Nhất là hắn nhìn thấy khuôn mặt âm trầm của Hoàng Minh càng là lo lắng không thôi. Hắn không phải lo lắng cho Hoàng Minh mà chính là lo lắng cho đám tộc trưởng của yêu tộc này.
Đúng như Long Hoàng suy đoán, Hoàng Minh đã động nộ rồi. Hắn ở đây chính là đưa mặt mũi của nhân tộc tới, đưa mặt mũi của kẻ được chọn tới. Vậy mà một đám yêu tộc này không cho mặt mũi thì thôi, lại còn mắng chửi đuổi như đuổi tà. Coi Hoàng Minh hắn là quả hồng mềm sao?
Xoạt!
Sát khí cầu trong đan điền xoay tròn, hai bàn tay của Hoàng Minh hai ngọn tháp là Lưu Ly Tháp cùng Tam Trọng tháp cũng rung chuyển kêu lên ong ong. Trong thức hải của Hoàng Minh Cửu Vĩ Kurama cũng tràn đầy tức giận gầm lên. Một cỗ khí thế bàng bạc khủng khiếp từ thân thể Hoàng Minh lập tức tràn ngập áp bức bắn ra bốn phía xung quanh. Ngoài Long Hoàng, Việt Anh, Chu Du cùng Gia Cát Lượng không bị ảnh hưởng ra, trong đại điện khổng lồ này gần năm trăm yêu tộc đều bị chấn áp cho sợ hãi rét run.
Chưa dừng ở đó, Hoàng Minh quyết định không làm thì thôi, đã làm thì làm đến lớn nhất. Tay trái đã xuất hiện một tấm lệnh bài màu đen. Tấm lệnh bài này Cũng là một trong những lá bài tủ của hắn, nhất là tại nơi này ngoài Hoàng Minh, Việt Anh, Chu Du cùng Gia Cát Lượng ra thì toàn bộ đều là yêu tộc.
- Trấn Áp lệnh bài, khởi!
Hoàng Minh lập tức sử dụng Trấn Áp lệnh bài. Lập tức không gian bị uốn cong. Lão nhân tóc bạc kia hai mắt trợn tròn, hình dáng nhân loại bị kéo cho xoắn ngược, lập tức trở lại bản thể chính là một con Chim giống như cú mèo. Không chỉ có lão, toàn bộ những kẻ có thể hoá hình nhân loại đều bị đánh trở về bản thể không chừa một tên. Thậm chí tu vi thực lực còn bị áp xuống hai đại cảnh giới. Chỉ có Tộc trưởng Ải Nhân tộc là không xảy ra biến hoá gì.
Khiếp sợ, toàn trường đều khiếp sợ. Kẻ nào cũng phải gồng mình đỡ lấy áp lực từ trên người Hoàng Minh áp xuống. Long Hoàng cũng bị Trấn Áp lệnh bài đánh bật trở loại bản thể Thanh Long thu nhỏ, thế nhưng hắn không bị uy áp của Hoàng Minh đè nên vai.
Những giọt mồ hôi lăn xuống trên mặt hơn mấy trăm tộc trưởng yêu tộc. Ánh mắt nhìn về phía Hoàng Minh chỉ có sợ hãi cùng kiêng kị không thôi.
- Kẻ nào không phục, còn kẻ nào?
Hoàng Minh gằn giọng hét lớn. Hai con mắt của hắn không biết từ lúc nào đã trở thành một đỏ một tím đầy quỷ dị. Giọng quát của hắn tràn ngập bá khí cùng kiêu ngạo áp bức tuyệt đối. Toàn trường yên tĩnh không một câu trả lời. Đùa sao, bọn hắn còn đang khổ sở chống chịu lại sát khi cùng uy áp cường đại áp xuống đây. Kẻ nào còn có can đảm nói lại đây.
- Tiểu huynh đệ, hạ thủ lưu tình..!
Con chim Cú mèo kia rốt cục cũng cất lên được tiếng nói. Tiếng nói chật vật cùng sợ hãi. Mười giây cuối cùng cũng đã trôi qua. Trấn áp lệnh bài rốt cuộc hết hiệu dụng. Thế nhưng nhiệm vụ của nó cũng đã hoàn thành. Hoàng Minh nhếch môi cười lạnh. Hắn tin tưởng vừa rồi một màn, sẽ không dám có kẻ nào càn rỡ trước mặt hắn nữa.
Trấp áp lệnh bài hết hiệu lực, hơn bốn trăm vị tộc trưởng run rẩy ngồi trên ghế, hai mắt dại ra thầm hô may mắn. Nếu tình trạng vừa rồi còn kéo dài, chỉ sợ bọn hắn tâm là hỏng mất. Áp lực quá lớn, từ trước đến giờ chưa từng gặp qua tình cảnh này. Tên tiểu tử kia chính là một quái vật hình người a, chỉ có thể dùng hai từ quái vật mà hình dung thôi. Thậm chí có người còn nghĩ tới, chỉ sở ở đây toàn bộ tộc trưởng các tộc trong yêu tộc cùng xông lên cũng không phải là đối thủ của Hoàng Minh