- Trời ơi, thật sự là tuyệt thế dung nhan, không ai có thể sánh được!
Những tiếng kinh hô vang lên, toàn trường dường như bị Bạch Mẫu Đơn một người làm cho ồn ào hẳn lên.
- Vũ Văn Hoá Cập đại nhân, ngài còn không định hiện thân sao?
Bạch Mẫu Đơn mỉm cười, hai mắt như hai vầng trăng lưỡi liềm xinh đẹp.
- Ha ha ha, Bạch Mẫu Đơn cũng đã hiện thân, lão phu còn không lộ mặt thì quả là quá không khách khí rồi!
Tiếng nói ồm ồm của người kia vang dội toàn trường, một tay kéo ngang, bộ áo choàng ám vũ lập tức bị chấn nát. Một lão giả vạm vỡ khí phách liền xuất hiện. Toàn trường kinh ngạc không thôi.
- Vũ Văn Hoá Cập, không nghĩ là thành chủ Mặc Yểm thành cũng tới!
Tiếng nói ồn ào càng là nhộn nhịp. Lập Khương cười cười, ánh mắt hướng về Vũ Văn Hoá Cập đầy ý tứ. Bắt gặp Lập Khương ánh mắt, Vũ Văn Hoá Cập cười to mà nói:
- Lập Thành chủ, cũng chớ trách ta a, đâu phải mỗi mình ta không nói mà tới a!
- Ta cũng chưa có nói gì đúng không?
Lập Khương cười cười mà đáp.
Vũ Văn Hoá Cập cười to, giọng nói ồm ồm đầy khí phách:
- Khỏi nói xéo ta, cũng không thể để mình ta đứng mũi chịu sào chứ. Quách Lan, Thập Thứ, Mã Nguyên, ba người các ngươi cũng đừng có trốn tránh nữa, ra mặt đi!
Vũ Văn Hoá Cập cười lớn, điểm ra một loạt tên tuổi. Lão vừa điểm xong, những người khác đều là chấn kinh. Những cái tên vừa rồi, ai cũng là một phương thành chủ, không nghĩ hôm nay lại tụ tập được nhiều người như vậy.
- Vũ Văn Hoá Cập, ngươi tiếng nói là lớn ta cũng biết, thế nhưng cũng đừng gầm lên cho cả thành trì nghe thấy chứ?
Rất nhanh tiếng nói bất đắc dĩ vang lên, một trung niên cũng đứng dậy. Áo choàng Ám vũ trên người hắn tan vỡ lộ ra bên trong một bộ trường sam màu vàng. Không chỉ có hắn, lại có hai người khác đồng dạng.
- Ta phát hiện buổi đấu giá này càng là hứng thú hơn rồi!
Hoa Như Ngọc càng là thích thú quan sát bên dưới, nàng đây là lần đầu tiên được đứng ra chủ trì một buổi đấu giá. Hơn nữa bên dưới ai không phải là một bậc phong vân hô mưa gọi gió đâu. Nàng trước cũng không vội hô hào, chỉ là lặng yên chờ đợi kì biến mà thôi.
Một hồi nhận thức lẫn nhau đi qua, rốt cuộc một đám người đều thức thời từ bỏ. Đaij tài khí thô, ngươi dám so với nhất bậc thành chủ sao? Hơn nữa, tại đây còn có một cái Bạch Mẫu Đơn. Bạch Mẫu Đơn là ai chứ?
Đoá Hoa nổi tiếng tại tiên giới, là con gái của Bạch Tố Tố. Bạch Tố Tố lại là ai? Tiên giới ai không biết Một trăm vị Sát Thần thì Bạch Tố Tố nổi trội ở top mười kẻ mạnh nhất!
- Đã có mặt, hiện tại chính là xem tài phú của ai đứng đầu đi!
Lập Khương ánh mắt loé lên tinh quang, cũng không có nói nhiều lập tức đưa ra chủ kiến.
- Cũng là ý này, Lập Khương thành chủ cũng là chủ nhà, trước đẩy giá a!
Bạch Mâuc Đơn mỉm cười mà nói.
- Tốt, vậy chúng ta tiếp tục. Phương Thiên Hoạ Kích này, ta cũng muốn. Năm trăm trung vị thần thần cách!
- Tốt!
Tiếng bàn tán lại xôn xao. Năm trăm trung vị thần thần cách a, đây chính là năm trăm trung vị thần đã vẫn lạc, cũng là năm trăm tân trung vị thần có thể xuất thế đấy. Cái giá này đã vô cùng cao rồi, nhưng lại chỉ dừng ở đây sao?
- Năm trăm năm mươi trung vị thần thần cách!
- Sáu trăm!
- Bảy trăm năm mươi, Bạch Mẫu Đơn càng là hung ác đưa ra con số.
Con số này lập tức chấn kinh toàn trường a. Một mạch thêm một trăm năm mươi thần cách. Kẻ không rõ lại tưởng bọn hắn chính là nói tử tinh thạch đâu. Thế nhưng tại sao Thần Cách trung vị thần quý giá như vậy hiện tại lại như rau cải trắng nhấc lên là thêm vào như thế đây. Đây chính là năng lực của đại thế lực, là mạnh mẽ hậu thuẫn phía sau mà người nào cũng mong muốn.
Hiện trường yên tĩnh, cũng không ai nói thêm muốn tăng giá nữa, hiển nhiên đã tiếp cận cực hạn.
Hoa Như Ngọc một hồi thấy vậy liền khanh khách cười, mị hoặc mà nói:
- Ây za, sao ta quên mất, chủ tử của ta đã dặn dò mà ta bị uy phong của các vị làm sỡ hãi quên mất. Phương Thiên Hoạ Kích này có một đặc điểm đó chính là sở hữu Xuyên Phá chiến giáp không nhìn thuộc tính a!
Hoa Như Ngọc lời vừa nói xong giống như một quả bom thả vào một hồ nước tĩnh lặng.
Điên cuồng, cả sàn đấu giá điên cuồng, thuộc tính xuyên phá. Đây chính là một thuộc tính mạnh mẽ nhất. Không nghĩ Phương Thiên Hoạ Kích còn có bực này đáng sợ. Con mắt của cả đám người đều đỏ rực lộ vẻ khao khát. Nhất là Phụng Việt, hắn càng là nghiến răng nghiến lợi một vẻ. Quả thực hai mắt không thể nào rời khỏi Trọng kích. Chính vào lúc này, mấy vị thành chủ đang muốn bất chấp tất cả để đấu giá thì một bóng đen phóng vào. Bóng đen này giống như một quả tạc đất kì quái. Bỗng nhiên nó phun ra vô số khói trắng. Lập Khương, Bạch Mẫu Đơn, Vũ Văn Hoá Cập Kinh sợ nhanh chóng lùi ra không dám tiếp cận phạm vị khói trắng. Kẻ không may phản ứng không kịp tránh không thoát khói trắng liền bị gục tại chỗ không rõ sống chết. Người thoát ra được chỉ có hơn ba mươi người. Bên ngoài chứng kiến cảnh này toàn bộ đều há hốc mồm kinh sợ, mấy trăm con người đều rét run. Rốt cuộc cũng có kẻ lẩm bẩm trong miệng:
- Bọn hắn, không ngờ lại tới!
Câu nói này làm cho không ít người nghi hoặc khồn thôi.
- Không nghĩ bọn hắn cũng tới, lần này thì không xong rồi!
Vũ Văn Hoá Cập lên tiếng thở dài, Bạch Mẫu Đơn cũng là cắn răng một mặt tức giận.
- Bọn hắn là ai vậy, Lập thành chủ!
Rất nhanh có người sợ hãi mà hỏi. Những người khác không rõ cũng đều hướng Lập Khương chờ đợi. Một màn khói kia thật sự quỷ dị, không ngờ có thể để Thượng Vị Thần sống chết không rõ. Lập Khương còn đang muốn trả lời, từ bên trong đám khói, tiếng nói đã vang lên:
- Nếu các người thành tâm muốn biết!
- Thì chúng ta sẵn lòng trả lời!