Mạc Chính Sầu hét lớn, hai mắt đỏ rực nhìn về Hoàng Minh như muốn ăn tươi nuốt sống hắn. Cả khán đài quan chiến lúc này đều hít hà, chả nhẽ lại có sự kiện gì sắp xảy ra chăng? Hoàng Minh đứng khoanh tay, không biểu lộ gì cả. Hắn đã ra tay rất chừng mực rồi. Lã Cuồng nếu một đòn này mà chết thì cũng không đáng đệ tử hạch tâm. Đúng như Hoàng Minh nhận định, Lã Cuồng trong lòng Mạc Chính Sầu mở mắt, ngay lập tức phun ra một ngụm máu làm Mạc Chính Sầu sợ hãi, vội vã đỡ đầu hắn cao lên, cánh tay áo lụa không ngần ngại lau đi máu trên miệng hắn. Lã Cuồng cười khổ, thều thào nói:
- Tiểu Sầu, không được vô lễ!
Đoạn Lã Cuồng chậm rãi nương theo Mạc Chính Sầu trợ giúp mà đứng dậy, nói với Hoàng Minh:
- Hoàng Minh sư huynh, ngươi thật mạnh, quá mạnh so với ta tưởng tượng. Thậm chí cả tư cách giao phong ta cũng không có. Ta hiện tại quay về giải tán Chiến Hạ.
Nói xong với sự giúp đỡ của Mạc Chính Sầu, Lã Cuồng chậm rãi đi ra.
- Chậm đã!
Tiếng nói của Hoàng Minh vang lên. Mọi người kinh ngạc, không rõ Hoàng Minh gọi Lã Cuồng lại có ý gì. Lã Cuồng nương theo Mạc Chính Sầu quay lại, khó hiểu nhìn Hoàng Minh.
- Dùng nó đi!
Hoàng Minh ném qua cho hắn một lọ đan dược màu trắng. Mạc Chính Sầu nhanh tay đỡ lấy. Lã Cuồng chỉ lặng nhìn Hoàng Minh, hỏi:
- Đây là...
- Phục dụng đi, thương thế sẽ ngay lập tức tốt lại. Sắp phải đến bí cảnh rồi!
Hoàng Minh nói xong quay đầu nhìn về phía Cửu Long. Lã Cuồng nghe Hoàng Minh nói, cũng không hề có chút do dự hay nghi ngờ gì. Hắn lúc này tin tưởng nhân phẩm của Hoàng Minh. Trong sự lo lắng của Mạc Chính Sầu, Lã Cuồng ném đan dược vào miệng. Ngay lập tức viên đan dược tan ra thành một dòng nước ấm, chạy đi khắp cơ thể. Toàn bộ vết thương ngay lập tức liền lại mắt thường có thể nhìn thấy. Hàng ngàn đệ tử quan chiến kinh hãi vô cùng. Bạch Mi cùng Không Không trưởng lão cũng khiếp sợ. Vừa rồi Hoàng Minh đưa cho Lã Cuồng là đan dược gì? Sao có thể trong nháy mắt chữa trị thân thể mạnh như vậy? Lã Cuồng hai mắt tỏa sáng, rõ ràng thân thể hắn rất nhanh khôi phục. Thậm chí còn có chút cảm ngộ. Đan dược thần kì này Hoàng Minh không hề tiếc tay ném cho hắn. Bên trong thậm chí còn mấy viên nữa. Quả là đan dược bảo mạng. Có vật này khác gì có thêm mấy mạng.
- Hoàng Minh sư huynh, đan dược này, quá quý trọng rồi, ta...
Lã Cuồng nói chưa xong Hoàng Minh đã phất tay, ý nói hắn rời đi. Lã Cuồng cười khổ. Hắn gần nắm bắt tính cách Hoàng Minh, kẻ này dường như đã quyết định việc gì thì không ai có thể thay đổi được. Mạc Chính Sầu lúc này đã vui mừng đến phát khóc. Nụ cười mê người lại xuất hiện. Lã Cuồng lắc đầu, đoạn nói:
- Chúng ta đi thôi, hiện tại nên làm gì thì làm đấy!
- Vâng!
Mạc Chính Sầu nhu thuận bám tay Lã Cuồng rời đi. Làm gì còn phong phạm của nữ ác quỷ nữa. Vài đệ tử đi theo hai người rời đi, hẳn là tâm phúc của Lã Cuồng.
Hiện tại trên diễn võ trường chỉ còn lại hai thân ảnh. Hoàng Minh và Cửu Long. Bạch Mi cùng Không Không trưởng lão lúc này đã ám hiệu với nhau. Tên Hoàng Minh này thân thế quá kì bí. Không chỉ thực lực quá mạnh, thậm chí đan dược bảo mạng cũng có thể cho người khác. Hiển nhiên hắn có rất nhiều. Đệ tử của Tông chủ thật là thần bí. Hiện tại bọn hắn cũng không lo lắng nữa, Hoàng Minh ra tay cũng có chừng mực, không có sát cơ.
Trên diễn võ trường lúc này Cửu Long thần sắc vô cùng khó coi. Nếu lúc đầu cả ba bọn hắn liên thủ có lẽ còn có khả năng đánh với Hoàng Minh. Hiện tại hai đồng bọn của hắn đều đã thua thảm, chỉ còn lại mình hắn. Cửu Long hắn là một thiên tài pháp sư, hiện đứng đầu trong pháp sư hệ. Vậy mà vừa chứng kiến thực lực của Hoàng Minh, hắn thật sự lo sợ. Hoàng Minh quá quỷ dị. Thân pháp đáng sợ của Hoàng Minh càng làm hắn run rẩy. Pháp sư sợ nhất là cận thân chiến đấu, nếu Hoàng Minh vẫn có thể sử dụng thân pháp kia, hắn chết chắc. Hiện tại đã sử dụng hỏa thuật tạo ra một trận đồ hỏa diễm, bán kính tới mười mét có ý ngăn cản Hoàng Minh nếu hắn tiến vào. Thế nhưng trong lòng Cửu Long vẫn không an tâm.
Hừ. Liều mạng, tấn công chính là biện pháp phòng thủ hữu hiệu nhất.
- Đại Thất, xông lên!
Đại Thất chính là tên đại xà của Cửu Long. Nghe được Cửu Long ra lệnh nó nhanh chóng trườn tới, thân thể to dài di chuyển khiến người ta tâm sinh sợ hãi. Nhất là hai con mắt đỏ lòm, cái lưỡi thò ra thụt vào vô cùng đáng sợ. Phía sau Cửu Long cũng không an nhàn, hai tay liên túc tạo hình, miệng đọc chú ngữ. Ngay lúc Đại Thất Xà còn cách Hoàng Minh năm mét. Cái miệng nó như một cáu chậu máu. Há lớn muốn một ngụm nuốt lấy Hoàng Minh. Thế nhưng Hoàng Minh ngay lập tức né tránh được. Quang Ảnh thân pháp cũng không phải là thân pháp tầm thường, thậm chí có thể liệt vào những thân pháp mạnh nhất. Bóng dáng Hoàng Minh biến mất, Đại Thất xà một đớp vậy mà không trúng. Chỉ táp vào nền đất Hoàng Minh đang đứng. Hoàng Minh vừa mới ổn định thân hình thì một loạt băng chùy thiểm điện từ trên trời lao xuống đầu hắn. Cửu Long không hổ là thiên tài pháp sư, chỉ thời gian ngắn cũng có thể tạo ra vô số pháp thuật đan xen nhau. Hỏa cầu, Phong nhận, thiển điện, băng chùy liên tục giáng xuống Hoàng Minh. Không những thế, Đại thất xà cũng bám theo Hoàng Minh như hình với bóng. Nhất nhất từng táp mà tấn cồn Hoàng Minh, không cho hắn cơ hội thở dốc.