- Ồ, còn có nhân loại sao?
Bất giác lúc này một giọng nói vang lên. Hoàng Minh ánh mắt trùng xuống. Hắn bị phát hiện rồi. Đàn Yêu Băng Phong Huyết kia cũng lập tức quay người nhìn chằm chằm về Hoàng Minh. Những tiếng o o do cánh tạo thành của bọn chúng khiến da đầu người ta tê dại. Nhất là số lượng quả thực làm người ra kinh hãi vô cùng. Nếu là một vài con Yêu Băng Thị Huyết thì không đáng sợ, thế nhưng một vạn, trăm vạn con thì lại là chuyện khác. Đám Yêu Băng Phong Huyết này nghe theo lệnh của Yêu Băng Phong Huyết mẫu, bọn chúng tấn công chính là loại liều mạng không muốn sống. Nếu chẳng may bị một con Yêu Băng Phong Huyết đâm cho một cái, chính là không ổn chút nào rồi. Yêu Băng Phong Huyết không chỉ có băng hàn thuộc tính, đáng sợ chính là bọn chúng đòn công kích còn ảnh hưởng đến linh hồn a. Đến thượng vị thần đại viên mãn nhìn thấy cảnh này chắc chắn cũng phải tặc lưỡi mà đi đường vòng, không muốn dây dưa cùng đám Yêu Băng Phong Huyết này.
- Mịa nó, liều thôi!
Hoàng Minh cắn răng, vì nhiệm vụ lần này, hắn cần liều mạng rồi!
Ánh mắt Hoàng Minh trở nên thâm trầm, rốt cuộc lúc này hắn cũng không cần ẩn giấu thực lực nữa. Thiết Nhãn cùng Quỷ Nhãn đã xuất hiện.
- Dung hợp làm Quỷ Nhãn đã được nâng lên cấp độ mới, không cần hiến tế rồi!
Hoàng Minh trong lòng cũng thầm tỏ ra may mắn, hai tay liên tục kết xuất thủ ấn, tốc độ cực nhanh.
- Tạp giới chuyển sinh!
Ngay sau khi Hoàng Minh đập tay xuống mặt đất, mười sáu cỗ quan tài bất ngờ từ dưới mặt băng tuyết nhô lên cực kì quỷ dị. Ngay sau đó trong làn khói đen, mười sáu cỗ quan tài mở ra. Mười sáu bóng người này là mười sáu đại hán, thân thể cao lớn, quần áo kì dị. Thân thể có chút nứt nẻ, hai con ngươi đen kịt đáng sợ.
- Các vị tổ tông, lại làm phiền đến mọi người!
Hoàng Minh cúi người hành lễ, mười sáu người này chính là Hoàng Hoa Thám cùng huynh đệ của hắn.
- Tiểu tử, ngươi lại đưa chúng ta từ minh giới về đây nữa, có chuyện gì sao?
Hoàng Hoa Thám đưa ánh mắt hướng về Hoàng Minh đầy vẻ nghi hoặc. Thế nhưng tiếng động bên trên bầu trời trước mắt đã làm bọn hắn chú ý.
- Đây là yêu thú sao, số lượng còn doạ người như thế?
Đã có một đại hán hai mắt ngưng trọng mà nói. Những người khác cũng rơi vào ngưng trọng, thế nhưng sau trong lòng bọn hắn lại là chờ mong.
- Toàn bộ đều là Độ kiếp kì sao, đã lâu chưa có chiến đấu rồi. Coi như giúp tiểu tử ngươi chiến một hồi đám yêu thú này vậy!
Hoàng Hoa Thám cười cười, ánh mắt rơi vào đám Yêu Băng Phong Huyết đầy vẻ hưng phấn. Đúng là hưng phấn, bọn hắn đều đã là người chết, hiện tại lại có thể chiến đấu một lần nữa, không khỏi có chút kích động chờ mong.
- Lão đại, đệ nhịn không được rồi, thống khoái một chút nào, ha ha ha!
Bên cạnh Hoàng Hoa Thám, một trung niên mặc chiến giáp kì quái cười lớn, dẫn dầu lao đến phía trước.
- Ồ, không thể phi hành sao, vậy cũng tốt!
Hoàng Hoa Thám cười lạnh, bàn tay khẽ vẩy, một đoàn năng lượng màu xanh lam hoá thành hư kiếm cũng lao đến. Mười sáu người như mười sáu con thiêu thân lao vào chỗ chết. Cái chết với bọn hắn chẳng quan trọng. Bọn hắn chỉ quan tâm một chuyện, bọn hắn được chiến đấu. Nói thì chậm, thực tế từ lúc Hoàng Minh triệu hồi đến lúc đám người Hoàng Hoa Thám lao tới phía Yêu Băng Phong Huyết mới chỉ qua mấy cái hô hấp mà thôi.
- Hoàng Minh, Sử dụng lực lượng của ta, áp chế phi hành kia không làm gì được năng lượng của ta!
Tiếng nói của Kurama vang lên bên tai Hoàng Minh. Nghe được nó nói như vậy, Hoàng Minh cười như điên. Ánh mắt loé lên tinh quang sáng rực.
- Súc Sinh Đạo, triệu hồi!
Hoàng Minh kết ấn, Quỷ Nhãn tinh quang loé lên. Mấy đoàn ánh sáng nổ ra, không ít thân ảnh khổng lồ xuất hiện.
- Đa trùng ảnh phân thân chi thuật!
Hoàng Minh kết ấn, lập tức vô số tên Hoàng Minh cũng lao đến chiến trường. Chiến đấu diễn ra, vô số chấn động nổ vang nơi này.
Ở cách đó một dặm, một thân hình xinh đẹp đang nằm dưới một phiến băng lớn. Người này dáng người lồi lõm mảnh mai, dung nhan tuyệt mĩ. Mặc dù khuôn mặt có chút tái nhợt, thế nhưng không thể không thừa nhận sắc đẹp của nàng. Nàng chính là Lập Phi, vừa rồi nàng chính là được cưỡng ép rời khỏi. Hai hàng mi hơi run rẩy, rốt cuộc nàng cũng đã tỉnh. Hai con mắt mở ra chậm rãi quan sát xung quanh một hồi.
- Hoàng Minh!
Lập Phi lẩm bẩm, nàng không hiểu vì sao lại xuất hiện ở đây. Chỉ là đầu óc choáng váng, thân thể vô lực. Cố gắng gượng dậy, Lập Phi lấy ra trường kiếm của mình, hai tay chống trường kiếm đứng lên. Nàng nhận ra nơi này, chính là đã từng đi qua. Ánh mắt nàng hướng về phía xa, cố gắng đi tới nơi kia một lần nữa. Nàng lo cho hắn, thật sự lo lắng.