Hải Lão nhìn Hoàng Minh một hồi lại lắc đầu mà nói. Câu nói này của Hải Lão làm bốn người Hoàng Minh kinh sợ không thôi. Không nghĩ Hải Lão một câu liền chốt lại hy vọng của bọn hắn.
Hoàng Minh làm sao cam lòng, hắn vội đè xuống tâm tư của mình, một lần nữa cúi người mà nói:
- Tiền Bối, thật sự không có cách nào sao? Nếu thật có, chúng vãn bối kính mong tiền bối có thể giúp đỡ!
Hoàng Minh cúi người, hạ tư thái xuống thật thấp. Hắn là chưa bao giờ cúi người thi lễ sâu như thế này. Nhưng hôm nay hắn quả thực phải làm như thế, bởi không những đối phương là cường giả không biết đã sống bao nhiêu vạn năm, lại còn muốn cầu xin người ta chỉ điểm a.
Hải Lão hơi nhắm hờ mắt, nhẹ nhàng mở miệng, giọng nói gia nua một lần nữa vang lên:
- Cách đây một vạn bốn trăm năm, cũng từng có một nữ tử nhân loại đi tới nơi này!
Hãi Lão nói đến đây, ánh mắt cũng có chút tinh quang.
Hoàng Minh chấn động, lập tức hỏi thăm:
- Tiền bối, vị tiền bối nhân loại kia hiện tại còn sống hay không?
- Đã chết, chết rất thảm!
Hải Lão lắc đầu nhẹ, chậm rãi nói.
- Hít!
Lập Phi không nhịn được hít một hơi lạnh. Những người còn lại cũng hơi tái mặt, không biết nói thêm điều gì. Hiện tại bọn hắn đều chờ mong vào Hoàng Minh. Hoàng Minh cũng hơi nhíu hai hàng lông mày, cũng không biết nói gì cho phải.
Hải Lão lúc này cũng không chờ Hoàng Minh hỏi, lập tức nói tiếp:
- Cách rời khỏi nơi này chính là đánh bại hai Thần Thủ Hộ của Viêm Ám đỉnh, mở ra thần điện cấm chế tiến tới truyền tống trận đã đổ nát kia. Nữ nhân loại kia một mình tiến tới, chỉ gặp qua Viêm Thần lập tức bị một chưởng đánh thành huyết vụ.
Hải Lão nói đến đây thì thở dài một hơi không có nói thêm.
- Một chưởng đánh thành huyết vụ, Viêm Thần ư?
Hư Trúc hai con ngươi loé lên tinh quang. Một Viêm thần đã mạnh mẽ như thế, còn Ám thần, cũng sẽ không yếu hơn bao nhiêu.
- Tiền Bối, chẳng lẽ không còn có cách nào sao?
Hoàng Minh đã nghĩ tới cách tiến vào tế đàn đổ nát kia. Dịch chuyển tức thời của hắn có thể không để ý cấm chế, không biết liệu có thể sử dụng hay không?
- Không có cách nào, Viêm Ám thần thủ hộ quá mạnh, đến cả ta cũng không có cách nào đánh với bọn hắn. Có lẽ, cũng chỉ có Địa thần còn có thể. Nhưng địa thần chỉ có một mình, không thể cùng bọn hắn đối đầu.
- Địa thần?
Hoàng Minh kinh ngạc, Viêm Thần, Ám Thần, lại còn có Địa thần? Không biết còn vị Thần nào nữa hay không?
- Tiền bối, người có thể giúp chúng vãn bối một chút tin tức sao?
Lập Phi lúc này cắn răng, nhẹ nhàng thi lễ mà thỉnh cầu.
Hải Lão lại thở dài, dường như thở dài chính là phong cách của lão vậy. Ngay sau đó lão liền kể nhiều tin tức với đám người Hoàng Minh.
Hoa ra thế giới này quả thực là Hồng Hoang khi xưa một góc thế giới. Kỉ nguyên Hồng Hoang xảy ra một trận thiên kiếp khủng khiếp. Từ trên trời rơi xuống một đạo vẫn thạch khổng lồ, nhất thời hồng hoang thế giới sụp đổ. Vô số vị thần chết đi, Hoang thú cũng đều chết hết. Toàn bộ đều bị một trận đại kiếp kia mà biến mất. Chỉ có nơi này, trước kia xuất hiện một vị đại năng đối với đại thiên kiếp liền một đao chẻ đôi một khối hồng hoang, kiến thiết một đạo quang mang bảo vệ. Nơi này nhờ đạo quang mang đó mà không bị phá huỷ. Thế nhưng rốt cuộc đã bị lưu lạc tới nơi nào không một ai biết.
Tại khối hồng hoang này còn có hai vị thần thủ hộ. Một là Viêm thần, hai là Ám thần. Hai thủ hộ thần cấp này sau khi vị đại năng kia rời đi, mấy trăm vạn năm sau liền quên đi lời dặn của vị đại năng đó, không còn thủ hộ tế đàn nữa. Tế đàn bị bọn hắn phá bỏ. Phiến thiên địa này lập tức phân thành hai nửa do hai vị thủ hộ thần này nắm giữ. Thế nhưng bảy vạn năm trước. Địa thần đột phá, trở thành vị thần thứ ba của thế giới này, phá vỡ cân bằng trở thành thế chân vạc. Viêm Thần cùng Ám thần nhiều lần hợp công thế nhưng vẫn không thể đánh bại Địa thần liền chỉ có thể chèn ép. Rốt cuộc khối thiên địa này phân làm ba thế lực.
Vậy nên nếu nói ai có thể chống lại Viêm Thần cùng Ám thần cũng chỉ có Địa Thần mà thôi.
Đám người Hoàng Minh, Lập Phi, Thư Đồ Sư Lĩnh Chi cùng Hư Trúc. Thậm chí là Du ca cùng Phan Da lúc này cũng nghe như si như say. Không nghĩ nơi này còn có một đoạn truyền kì như vậy.
- Không lẽ giống như địa cầu, nơi này cũng là bị vẫn thạch tinh không đánh tới!
Hoàng Minh lúc này trong đầu luân chuyển ý nghĩ. Địa cầu khi xưa không phải bị vẫn thạch đánh tới làm một thời niên đại khủng long biến mất sao?
Cũng là quá xảo diệu đi.
- Hải Lão, người có thể nói một chút về ba vị thần này cho chúng vãn bối nghe một chút không?
Thư Đồ Sư Lĩnh Chi nãy giờ vẫn yên lặng hiện tại bước lên một bước cúi đầu đem tư thái hạ tới thấp nhất thỉnh cầu. Hải Lão hai mắt vẫn mờ đục, cũng không có nói lời nào. Dường như Lão đang nhớ lại một chút những hình ảnh trước kia