- Ngươi thua!
Tiếng nói của Hoàng Minh làm Vũ Vấn Sơn chán nản vô cùng. Hắn cuối cùng cũng bại sao? Thiên tài như hắn lần đâu tiên thảm bại như vậy sao? Đến cả góc áo của đối phương cũng không thể chạm vào.
- Hoàng Minh, Không nên thương tổn hắn!
Hai bóng ảnh từ trên trời bay xuống, là hai vị trưởng lão luôn quan sát trên trời hô lên. Hoàng Minh chỉ liếc mắt một cái, không nói gì.
Hai vị trưởng lão, một là Bạch Mi, một là Không Không! Bạch Mi trưởng lão lên tiếng nói, vô cùng nhẹ nhàng:
- Hoàng Minh à, không nên viết hắn. Hiện tại Lưu Vân Tông ta sắp tham gia tranh đoạt bí cảnh rồi. Không thể mất đi một đệ tử thiên tài được.
- Đúng vậy a, Hoàng Minh, hãy tha cho hắn đi!
Không Không trưởng lão cũng nhẹ nhàng cười nói. Ngữ khí vô cùng nhẹ nhàng, không dám vọng động. Sợ tên đệ tử biến thái này động sát tâm, giết đi Vũ Vấn Sơn thì đúng là cái được không bù nổi cái mất. Dù sao khiêu chiến tại diễn võ trường là có thể giết chết đối thủ mà không bị truy tội đấy.
Hoàng Minh hừ lạnh. Hai vị trưởng lão này chắc rằng đã ở ngoài quan chiến từ lâu, thế nhưng bây giờ mới thấy xuất hiện.
- Hai vị trưởng lão tốt a. Không hiểu sao ta lại thấy kì quái. Rõ ràng khi này tên phế vật này dùng chiến kĩ ý định giết ta, hơn nữa lại còn dùng pháp bảo có ý muốn đánh nát ta thành trăm ngàn mảnh. Không biết hai vị trưởng lão đang ở đâu a. Ấy vậy mà hiện tại ta chỉ mới kề kiếm lên cổ hắn, hai vị đùng đùng xuất hiện đúng lúc. Ta thật không hiểu nổi, hắn là đệ tử hạch tâm, ta cũng là đệ tử hạch tâm. Hắn đi tranh đoạt bí cảnh, ta cũng vậy a! Hai vị trưởng lão đây là phân biệt đối xử quá!
Bạch Mi cùng Không Không bốn mắt nhìn nhau. Không ngờ tên đệ tử này lại nói ra như vậy. Thế nhưng không có cách nào, đối phương nói hoàn toàn đúng. Rõ ràng bọn hắn không thể chối cãi.
- Ây za, Hoàng Minh à. Bọn ta đây là vừa mới tới, đúng lúc chứng kiến ngươi đại phát thân thủ a, thế nên mới lo lắng xuống, đúng không?
Bạch Mi không hổ là lão già tinh ranh. Ngay lập tức phủ định. Không không cũng ngay lập tức hòa theo Bạch Mi, đoạn nói:
- Chính xác là như thế, chúng ta vừa mới tới đây, thế nên Hoàng Minh à, hiện tại Lưu Vân Tông không thể thiếu đi một đệ tử mạnh để tranh đoạt bí cảnh. Ngươi nên vì đại cục a.
Hoàng Minh hừ lạnh. Hắn cũng không có ý định giết Vũ Vấn Sơn. Dù sao cũng không phải thâm thù đại hận gì, hắn bất quá chỉ là một tên hề nhảy nhót trước mặt mà thôi. Chỉ một đòn là hạ gục. Thế nhưng phải lấy chút lợi tức.
- Ta sẽ tha cho ngươi một mạng, thế nhưng, với điều kiện, Thiên Hạ từ nay giải tán!
Lời Hoàng Minh nói ra như tiếng sấm bên tai Vũ Vẫn Sơn. Tiếng nói của hắn vang lên làm chấn động toàn bộ Diễn Võ trường. Muốn Thiên Hạ giải tán sao?
Vũ Vấn Sơn kinh hãi, hai mắt đỏ lên. Việc này là không thể nào. Thiên Hạ là một tay hắn gây dựng. Mất hết bảy năm mới vững chắc, trở thành cánh tay của hắn. Hiện tại nói giải tán là giải tán sao?
- Đừng hòng, ta sẽ không bao giờ...
Vũ Vấn Sơn đang gân cổ muốn cãi lại. Thế nhưng lời chưa nói hết thì cổ hắn chợt nhói lên. Máu tươi bắn ra. Uy hiếp tử vong khiến cả thân hình hắn run lên. Chưa bao giờ hắn cảm thấy sợ hãi như vậy. Hắn thật không dám tin là Hoàng Minh dám ra tay với mình. Hắn còn cho rằng Hoàng Minh không dám, vậy mà hiện tại thì sao.
- Hoàng Minh, không nên a!
- Hoàng Minh, không được!
Bạch Mi cùng Không Không sợ hãi. Khuôn mặt biến sắc. Cửu Long cùng Lã Cuồng đều kinh hãi khiếp vía. Toàn trường vô số đệ tử hét lên kinh hoàng. Vũ Vấn Sơn cảm thấy từ cổ toát lên vô số cơn đau. Nơi bị cứa cho dù chỉ là một vết cứa nhỏ nhưng rõ ràng máu nơi đó bị ăn mòn, kéo theo vô số máu bắn ra. Đây chính là nội tại xuất huyết của quỷ kiếm. Hoàng Minh lạnh tanh, tiếng nói vang lên như của diêm vương khiến Vũ Vấn Sơn nghe được mà rét run.
- Có hay không?
Vũ Vấn Sơn lúc này đã triệt để từ bỏ. Hắn không muốn chết. Cuộc đời của hắn vẫn còn tươi đẹp. Hắn vẫn phải cưới mĩ nữ, tranh quyền vị. Không thể nào chết đi như vậy. Cắn răng quyết định, hắn hét lên:
- Ta giải tán, ta giải tán là được rồi.
Tiếng hét vang lên, toàn bộ đệ tử quan chiến đều yên tĩnh. Bọn hắn không hề cảm thấy Vũ Vấn Sơn nói ra câu này là nhục nhã. Mà đây chính là nên làm đấy. Ai rơi vào hoàn cảnh đó chắc cũng sẽ làm như vậy, người còn là trên hết. Những thứ khác không quan trọng nữa rồi.