Nhìn trước mắt Hoàng Minh một vẻ nhàn nhã, Phàm Vũ cắn răng mà nói:
- Không nghĩ tới ngươi lại có thể ép ta tới bậc này, vậy ta không thể không dùng tới nó!
Ngoan thoại vừa xong, trong tay Phàm Vũ đã xuất hiện một bình sứ ngọc. Hắn dùng lực thao túng, một viên óng ánh màu sắc bay ra trước mắt hắn. Ngay sau đó liền bị Phàm Vũ nuốt vào.
- Chủ Tinh Linh!
Rất nhiều người chứng kiến cảnh này không khỏi hô lên một tiếng. Chủ tinh linh đối với toàn bộ tiên giới hay Phi linh giới đều thuộc vào loại đắt đỏ có thể ngộ mà không thể cầu. Bởi đây đều là tinh hoa huyết nhục của Chủ thần để ra. Chủ tinh linh có thể lập tức cho người phục dụng tăng cao thực lực một thời gian, hơn nữa càng dễ dàng cảm ngộ pháp tắc thiên địa. Đối với một số người, cả đời đều không thể nhìn thấy chứ đừng nói là cầm tới tay hay phục dụng Chủ tinh linh.
Hoàng Minh chứng kiến cảnh này cũng không có nói thêm gì. Chỉ là chủ tinh linh mà thôi, nói thật hắn không có chút hiếm lạ gì, hơn nữa trong ba lô của hắn còn có hai bình đầy ắp đâu.
- Ồ, Chủ tinh linh này thuộc tính có chút quen thuộc a!
Mạc vân chủ thần lên tiếng mà nói, những người khác cũng có chút kinh ngạc đều nhìn về phía Quy tắc chủ thần. Quy tắc chủ thần mắt đều không nháy, vẫn như chú tâm vào trận chiến không quan tâm xung quanh ánh mắt của những chủ thần khác.
Quang Minh chủ thần cũng chỉ mỉm cười, ánh mắt rời từ trên người Trật tự chủ thần quay lại võ đài, không ai rõ ràng trong đầu hắn đang bán hồ lồ gì.
Phàm Vũ phục dụng một giọt Chủ tinh linh ngay sau đó khí tức đột nhiên tăng vụt kéo dài. Khí thế của hắn từ thượng vị thần đã nhanh chóng kéo lên tới Thượng vị thần đỉnh phong, ngay sau đó là đại viên mãn. Áp bách lực toả ra khiến vô số người quan sát rung động không thôi.
- Chủ tinh linh chính là lợi hại như vậy, bây giờ xong phương đã chênh lệch quá lớn, Bất Hủ tu la liệu có tiếp tục chiến đấu được hay không?
Có người nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt nhìn chằm chằm vào màn hình mà nói. Câu nói này cũng là tiếng lòng của không ít người, bọn hắn đều nhìn chăm chú màn ảnh chỉ sợ bỏ lỡ điều gì.
Hoàng Minh vẫn một mặt đạm nhiên, vân đạm phong khinh, một chút lo lắng cũng không có, trên miệng vẫn mang nụ cười nhàn nhạt. Điều này không khỏi khiến vô số người rung động không thôi. Đây mới là phong thái a, núi cao trước mắt cũng không khiến bản tâm rung chuyển.
- Ngươi hiện tại có thể đi chết được rồi!
Phàm Vũ ánh mắt đã tràn ngập oán độc, hắn lúc đầu cũng không có sát tâm quá lớn với Hoàng Minh. Thế nhưng đối phương lại áp bức hắn dùng tới Chủ tinh linh, vậy liền không giống. Hắn liền muốn giết Hoàng Minh, một lần đạp lên thần vị tu la. Như vậy liền xứng với lần phục dụng Chủ Tinh linh này. Phải biết mẫu thân hắn cũng chỉ giao cho hắn ba giọt, hiện tại đã sử dụng một giọt.
- Những kẻ muốn giết ta, hiện tại cỏ mọc trên mộ hắn đều đã cao hơn ngươi!
Hoàng Minh tiếu dung không mất, lạnh nhạt mà nói.
Một lời này kích phát như ngòi nổ. Phàm Vũ gầm lên một tiếng, chiến đao trong tay lập tức bao phủ một tầng ám vụ nồng nặc. Phàm Vũ tại chỗ biến mất. Không phải, đây là do tốc độ của hắn đã quá nhanh, nếu tu vi không đạt tới thượng vị thần cảnh giới, hầu như không thấy được tàn ảnh của hắn chứ đừng nói là chân thân.
- Ngươi đi chết!
Phàm Vũ tốc độ đáng sợ, một đao chém tới trước mặt Hoàng Minh. Phong nguyên tố cùng Ám nguyên tố bùng nổ, một đao này nếu không tiếp, Hoàng Minh nhất định phải bỏ mạng. Nếu là người khác có lẽ đã bị một màn này đánh cho không kịp xoay người. Thế nhưng Phàm Vũ hắn lại gặp phải Hoàng Minh. Chỉ thấy thân hình Hoàng Minh lập tức biến mất, thay vào đó là một thân cây gỗ bình thường giản dị.
Ầm một tiếng, Phàm Vũ chém nổ thân cây trong sự ngỡ ngàng. Thân cây hoá thành mảnh vụn rơi vào trong thiên địa. Cả thế giới đều ngẩn ra, lại còn có thao tác này nữa. Đích xác là thế thân thuật của Hoàng Minh. Với thực lực của hắn tăng cao, rất ít khi sử dụng lại nhẫn thuật này. Thế nhưng không thể phủ nhận tính thực dụng của nó. Một lần đơn giản tránh thoát công kích của Phàm Vũ.
- Mau nhìn, ở bên đó!
Rất nhanh có người hô lên, chỉ thấy ánh mắt toàn trường nhìn về hướng không xa Phàm Vũ. Cách đó hơn năm mươi mét, Hoàng Minh vẫn một bộ nhàn nhã lăng không mà đứng, tóc dài phiêu phiêu theo gió, phong đạm vân khinh.