Trần Biên mở giọng nói trước. Hắn chặn đầu xe ngựa. Phía trước đoàn đã dừng lại chờ đợi.
Chu An khách khí chắp tay, đoạn hỏi:
- Làm phiền chư vị huynh đệ, chúng ta từ phương xa tới, muốn tìm một nơi mà chưa rõ vị trí, định tới đây nhờ mọi người chỉ cho.
Trần Biên nghe vậy mỉm cười hỏi.
- Vị đại ca này muốn đến nơi nào?
Chu An nghe vậy gật đầu, lại đáp:
- Chúng ta muốn đến một nơi gọi là Thiên Sát!!
Lời Chu An vừa nói dứt, hắn lập tức kinh hãi. Vì câu nói hắn vừa dứt, phía trước hơn bốn mươi thanh thiếu niên kia đã rút đao kiếm cung thương ra. Ánh mắt chằm chằm nhìn về phía họ. Ánh mắt của Trần Biên có chút lạnh lẽo. Khí thế hắn dâng cao, đạt tới luyện thể hậu kì.
Chu An sợ hãi, đám thanh thiếu niên này toàn là tu sĩ, tên nào cũng là luyện thể cảnh giới. Có chút lo lắng, hắn không rõ là mình nói sai câu nào.
Trần Biên giọng nói có chút lạnh lẽo:
- Ngươi biết Thiên Sát? Ai nói cho ngươi chuyện này?
- Ta ta...
Chu An có chút lưng túng, hắn không ngờ một tên thanh niên mà sát khí lại nhiều như vậy. Đang không biết trả lời thế nào, trong kiệu một giọng nói nhẹ nhàng thốt ra.
- Là ta nói!
Trần Biên mới nhận ra bên trong không ngờ lại là một giọng nữ rất dễ nghe, có đôi chút cao ngạo lạnh lùng.
Thế nhưng hắn vẫn không hề lùi bước, lại cất tiếng:
- Tại sao ngươi biết tới Thiên Sát, nếu không trả lời thích đáng, hôm nay các ngươi chết chắc!
Hai từ chết chắc của Trần Biên gằn lên, ý tứ cảnh cáo của hắn đã vô cùng rõ ràng.
Bên trong xe ngựa yên tĩnh một lúc, thế rồi giọng nói cũng vang lên lần nữa.
- Ta có một vị ca ca, hắn nói cho ta biết về một nơi gọi là Thiên sát!
Một vị ca ca, vị ca ca nào, kẻ nào đã bán đứng thiếu gia? Không phải chứ?
Trần Biên trong đầu đã ùa đến bao nhiêu giả thuyết, thế nhưng hắn đều phủ nhận lắc đầu.
- Vị ca ca của ngươi tên là gì?
Trần Biên lên tiếng dò hỏi.
- Đoàn Dự!
Bên trong xe ngựa, giọng nói cất lên có chút kiêu hãnh.
Keng keng keng, vài chiếc kiếm rơi xuống. Một vài thiếu niên hơi chững lại, cây kiếm rơi xuống đất. Một thiếu niên thì thào.
- Là Thiếu úy Đoàn sao?
Giọng nói của hắn làm cả bọn có chút hồi tỉnh lại.
Trần Biên Cũng kinh ngạc, hắn có chút tin tưởng, nhưng vẫn hỏi tiếp, phải chắc chắn hơn.
- Người bên trong là ai? Ngươi có chắc chắn ngươi với Đoàn Dự có quan hệ?
Bên trong xe lại im lặng một phút nữa. Một lúc sau, tấm rèm được mở he hé, rồi một thiếu nữ bước ra, là một nha hoàn mà thôi, Trần Biên nhận ra ngay, thế nhưng vật làm hắn giật mình là, hắn nhận ra đôi bao tay màu trắng kia. Đôi bao tay ấy từng đấm cho hắn mấy cái, thậm chí còn chém hắn hai đao vào lưng. Đúng là của Thiếu Úy Đoàn Dự.
Trần Biên lúc này đã tin tưởng hoàn toàn rồi, giọng hắn có chút nhún nhường lại:
- Vị Tiểu thư này, ngươi rốt cục là...
Như hiểu được ý của Trần Biên, bên trong tiếng nói nhẹ nhàng kia lại cất lên:
- Ta là muội muội của Đoàn Dự, Đoàn Mỹ Mỹ!
Trâng Biên nghe xong liền xuống ngựa, quỳ một chân, tay phải đặt ngang ngực, hắn cúi đầu nói:
- Xin thứ lỗi tiểu thư, mong tiểu thư bỏ qua!
Phía sau hắn bốn mươi người kia cũng đồng loạt hành lễ hô to:
- Xin tiểu thư bỏ qua!
Chu An cùng Đan Đan ngơ ngác nhìn, vô cùng rung động. Tại sao khi nãy đám người này còn vô cùng cảnh giác, sát ý đăm đam mà bây giờ lại chịu cúi đầu xin lỗi.
Bên trong xe Mỹ Mỹ cũng kinh ngạc không kém. Nàng vô cùng tò mò, tóm lại Thiên Sát là gì? Tại sao Ca ca nàng lại có danh vọng ở đó như vậy. Nàng không ngốc chút nào. Một công chúa sống trong hoàng cung, nhìn nhận biết bao âm mưu chước quỷ, khi thấy huynh trưởng rời đi, nàng cũng bỏ đi theo. Phát hiện đám người kia là vô cùng chân thành tỏ ý xin lỗi, thậm chí vô cùng hối hận. Mỹ Mỹ càng rung động hơn. Nàng cố giữ bình tĩnh nói:
- Các vị đứng dậy đi, ta không cùng ca ca tới, nên không biết đi lối nào. Cacsc vị có thể giúp ta đi đến Thiên Sát không?
Trần Biên chậm rãi đứng dậy, cất tiếng:
- Tiểu thư yên tâm, đích thân tôi sẽ dẫn người đi!
Sau một hồi phân công, Trần Biên cùng một vị thiếu niên khác tách đoàn, dẫn theo xe ngựa của Đoàn Mỹ Mỹ rời đi.
Trên đường đi, Mỹ Mỹ mới được kể cho biết, hóa ra Thiên Sát không phải là địa điểm nào cả, mà đó là một đại đội. Đoàn Dự cũng là một trong những người đứng đầu ở đó.
Mất hơn hai ngày đi đường bộ cùng nửa ngày đường biển thì Đoàn Mỹ Mỹ mới đến được Phú Quốc đảo.
- Trần Biên, sao hôm nay quay lại sớm vậy? Chưa đến cuối tuần mà?
Một thanh niên đứng gác cất tiếng hỏi. Trần Biên dẫn theo Chu An, Đan đan cùng Đoàn Mỹ Mỹ đi lên đảo, đoạn đáp:
- Ta gặp người nhà của Đoàn Thiếu úy, nên nhanh chóng đưa về đảo.
Thanh niên kia hiếu kì, thấy một cô gái nhỏ, một trung niên mặt mũi chân chất, một thiếu nữ còn lại mang nạng che mặt. Thế nhưng nhìn vóc người cùng đôi mắt cũng có thể đoán ra, đây là mỹ nữ.