Hoàng Minh lúc này mới lên tiếng hỏi:
- A ha, thiếu chủ. Chúng ta chính là thấy thanh trọng kích này thật tốt, muốn đem nó tặng cho thiếu chủ a!
Cung Chí Hồ xua xua tay, một mặt cười hèn mọn mà nói.
- Đúng vậy a, xin thiếu chủ giơ cao đánh khẽ. Chúng ta là không dám nữa!
Miêu Na cũng là ăn ý lên tiếng mà xin tha.
- Lão đại, bọn hắn là ai?
Hoàng Hoả nhíu mày lên tiếng mà hỏi:
- Chính là, chính là trời đất dung hoà vạn vật sinh sôi. À không, A ha ha, mấy người anh em thiện lành, người một nhà, người một nhà a. Lũ lụt ngập miếu Long Vương rồi!
Con mèo cũng nhanh chóng quơ quơ móng vuốt một mặt nịnh nọt mà nói.
Mộng bức, Hoàng Minh dở khóc dở cười. Ba tên này vậy mà muốn cướp đồ của hắn để tặng cho hắn. Cái này, cái này cũng quá kì hoa đi.
- Được rồi, giải tán đi!
Hoàng Minh phất tay, đám Hoàng Lôi, Hoàng Hoả, Hoàng Kiếm đều gật đầu quay trở về bên trong Nhan Lâu.
- Các ngươi cũng đi theo họ!
Hoàng Minh nhìn đội hoả tiễn liền lên tiếng nói.
Cung Chí Hồ cùng Miêu Na lập tức đại hỉ cùng con mèo vâng dạ ngoan ngoãn theo đám Hoàng Kiếm đi vào bên trong.
Rốt cuộc xong xuôi, Hoàng Minh quay đầu hướng về phía toàn trường chắp tay hành lễ mà nói:
- Chư vị, là ta quản giáo không nghiêm để chư vị chê cười rồi! Hôm nay Nhan Lâu mở đấu giá, ta cũng không dám làm phiền Lâu chủ đại nhân nữa!
Lời hắn vừa nói xong liền quay lại chắp tay hành lễ cùng Yến Thanh. Yến Thanh lúc này cùng Hoa Như Nguyệt đứng ở một chỗ. Gặp Hoàng Minh biểu lộ như vậy, Yến Thanh cũng một dạng chắp tay hành lễ mà nói:
- Hoàng Công tử quá đa lễ rồi. Người là khách quý của Nhan Lâu, không nên như thế a!
Nhìn Yến Thanh biểu hiện như vậy, mấy vị thành chủ như Lập Khương hay Vũ Văn Hoá Cập hai mắt đều loé lên tinh quang. Phải nhớ rằng một Thất tinh ám vũ mà lại hạ thấp như vậy trước một Hạ vị thần. Kẻ này nhất định có hẫu thuẫn vô cùng lớn, hơn nữa vừa rồi không nói một lời liền đem Tam Đường Thánh Đạo thu dưới trướng. Đây chính là vì sao, chẳng lẽ Tam Đường Thánh Đạo kia là lừa dối một màn ư, đánh chết cũng không ai tin. Nhất thời địa vị của Hoàng Minh càng tăn cường đáng kể. Hoàng công tử, còn là cầm thánh kia đầy thần bí.
- Không làm phiền chư vị tiền bối nữa, vãn bối liền nhường lại sân đấu giá cho vị mĩ nữ này. Mà khoan, Không biết Lập Thành chủ có tại đây hay không?
Hoàng Minh một câu hỏi khiến toàn trường đều lập tức đưa ánh mắt về phía Lập Khương.
- Chính là ta!
Lập Khương cũng không có biểu cảm gì mấy, chỉ là nhàn nhạt cười đáp.
- Vãn bối ngày mai có thể mời tiền bối một bữa trưa chăng?
Hoàng Minh vừa đưa ra lời nói liền khiến không ít người ánh mắt phát ra tia kì dị. Vị Hoàng công tử thần bí này lại muốn hẹn Lập thành chủ ăn trưa, rốt cuộc là có chuyện gì quan trọng?
- Có thể!
Lập Khương cũng không càn nghĩ, một lời là đáp ứng. Hắn tuy ngạc nhiên nhưng cũng cùng vị Hoàng công tử này tiếp xúc một chút. Dù sao nghe phu nhân nói qua, nữ nhi nhà mình ăn ngủ không ngon cũng chính là vì tên thanh niên này.
- Đa tạ Lập Thành chủ ưu ái, vãn bối ngày mai xin đưa thiệp qua!
Hoàng Minh lại cúi người hành lễ rồi lạp tức xoay lưng đi vào bên trong.
Yến Thanh thấy Hoàng Minh rời đi cũng liền lập tức cho đấu giá tiếp tục bắt đầu. Bầu trời Mễ Nhĩ Thành không roc từ lúc nào đã không còn mây đen cùng lôi điện lập loè nữa.
Ở một nơi sơn cùng thuỷ tận, tại một mái nhà tranh. Bóng người yên lặng ngồi trên một chiếc bồ đoàn nhắm mắt dưỡng thần. Bỗng nhiên bên ngoài có tiếng bước chân, ngay sau đó một giọng nói nhẹ nhàng vang lên:
- Đại nhân, Vân Nhai tháp tại Mễ Nhĩ Thành hôm nay bỗng dưng tiêu thất!
Lời vừa nói xong, nam tử trung niên bỗng nhiên mở to hai mắt. Một luồng ánh sáng kì dị bắn ra bốn phương. Khí tức của hắn khiến bên ngoài nữ tử kia run rẩy từng hồi. Phải mất mấy giây hắn mới thu lại khí thế này, lên tiếng mà hỏi:
- Vân Nhai Tháp, tin tức có chính xác?
- Hoàn toàn chính xác, tiểu nhân là tự thân đi tới kiểm tra!
Nam tử trung niên nhíu mày, áo choàng màu đen không gió mà chuyển động.
- Vân Nhai tháp, tại sao lại là nó. Ngày trước ta có ghé qua hai lần đều không phát hiện ra có chút nào đáng ngờ. Tại chân tháp cũng chỉ có một đầu Hải Độn Thuỷ Ngư mà thôi... khoan đã, Hải Độn Thuỷ Ngư!
Nam tử trung niên bỗng dưng thấy thố, ngay sau đó là gằn lên từng tiếng:
- Âu Mĩ Giang, bản tôn không ngờ lại bị ngươi cho qua mắt, khá lắm, khá lắm!
Hai câu khá lắm lại khiến cho không gian càng thêm lạnh lẽo. Nữ tử bên ngoài đã chống đỡ hết nổi nằm rạp xuống đất. Nàng cho dù là thượng vị thần, thế nhưng đối đầu với áp lực của Chủ thần càng là không thể chống lại.
- Lập tức điều tra toàn bộ những kẻ khả nghi có liên quan, không được bỏ sót bất cứ kẻ nào!
- Vâng!
Nữ tử gian nan bò đi, nàng thânt sự không thể đứng trở dậy được.