Chương 1010: Bị phát hiện chân tướng.
“Chuyện gì vậy?”
Thích Ngôn Thương ngồi dậy, trực tiếp nghe điện thoại xong, mở to một mắt hỏi.
Bởi vì miếng che mắt dính vào trên mắt, không rơi ra, cho nên con mắt đó vẫn cứ nhắm, hoàn toàn nhìn không ra có chút manh mối gì.
“Hiện tại đã qua rồi sao?”
“Được, tôi biết rồi, tôi lập tức đi tới đây.”
Phương nhu nghe Thích Ngôn Thương cùng người bên kia nói chuyện điện thoại, lòng càng thêm căng thẳng hơn.
Tuy rằng không biết người đó rốt cuộc đã nói gì với Thích Ngôn Thương, nhưng nàng cũng hiểu, nếu như Thích Ngôn Thương hiện tại mà rời đi, sẽ định một con mắt đen thui giông như con mắt của gấu trúc vậy.
Nói vậy…..
Cô, chết chắc rồi.
“Tạm thời có chút việc, tôi phải đi qua đây một chuyến.”
Thích Ngôn Thương cất điện thoại, giơ tay lên sờ vào miếng dán trên con mắt kia.
Phương Nhu ánh mắt rất nhanh, cô xé miếng dán trên mắt xuống, cũng tiện thể xoa xoa con mắt cho anh ta: “Trước tiên anh nên nhắm mắt lại, đừng để gì vào mắt anh sẽ không tốt.”
Hôm nay thật sự Phương Nhu có chút gì đó hơi kỳ lạ, Thích Ngôn Thương vẫn cảm thấy được cô thay đổi rất nhiều, hình như…có nhiệt tình hơn rất nhiều.
Trong lòng anh có chút gì đó ngờ vực, nhưng anh vẫn ngoan ngoãn mà nhắm hai mắt lại.
Phương Nhu mượn cơ hội này mà lau con mắt cho anh ta, chỉ tiếc là miếng bông trang điểm đã đen thui, mà vẫn không thể nào lau sạch hết được nét chữ trên con mắt anh ta.
“Được rồi, cứ như vậy đi, tôi đang vội đi ra ngoài.”
Hoàn toàn không để cho Phương Nhu có cơ hội thay một miếng bông trang điểm nào, anh ta lách người muốn đi qua.
“Ơ, đợi đã… Đợi lát nữa đã.”
Phương Nhu nhìn quầng đen trên con mắt, vẫn còn rất lo lắng.
“Làm sao vậy?”
Thích Ngôn Thương dừng lại, quay đầu lại nhìn cô.
Khuôn mặt lạnh lùng có chút u ám kia, cùng với đôi mắt sâu hoắm nhìn lại sau đó dừng trên người cô, kỹ lưỡng quan sát tìm ra manh mối: “Hôm nay em….uống nhầm thuốc gì à?
“Ai…..Tôi không có.”
Phương Nhu cầm miếng trang điểm bẩn kia nắm chặt trong lòng bàn tay, căng thẳng lắc đầu.
Thích Ngôn Thương nhìn thấy hai tay của cô ở sau lưng, trông có vẻ có hơi chút căng thẳng, liền nhận ra có chút gì đó bất thường.
Chuẩn xác mà nói, buổi sáng hôm nay từ khi anh dậy, Phương Nhu cũng đã rất không bình thường.
Anh cất bước, đi về phía cô.
Anh tiến lên một bước, Phương Nhu lại lùi về sau một bước.
Càng làm như vậy, cô lại lộ ra vẻ lại càng làm cho anh nghi ngờ hơn.
“Dấu diếm cái gì đằng sau đó?”
Anh nghiêng đầu liếc mắt một cái, sau đó xoè tay ra, muốn xin cái đồ vật trong tay cô.
“Hả? không không không, không có gì mà, chỉ là miếng dán mắt thôi mà.
Cô cười toe toét.
Dáng tươi cười nịnh nọt mang theo có chút gì đó hơi thiếu tự tin, làm sao có thể lừa dối được Thích Ngôn Thương?
Anh đưa tay ra, một tay kéo lấy cô vào lòng, tay kia cố mở tay của cô….
“Đừng, không được….”
Phương Nhu cố siết chặt bàn tay lại, nhưng với Thích Ngôn Thương đúng là cô không có sức bằng?
Anh ta không chút nể tỉnh mà trực tiếp kéo lòng bàn tay cô ra.
Kết quả là…..
Trên tay cô là một miếng bông trang điểm màu đen, rất rất đen.
Thích Ngôn Thương cau mày lại hỏi: “Đây là cái gì?”
Ngoài miệng anh hỏi vậy, nhưng không đợi Phương Nhu nói ra, anh ta đã đưa tay lên trên hai mắt của mình, sau đó chạm vào mắt, sau đó đưa hai tay ra trước mắt nhìn….
Ngay tức khắc, sắc mắt anh càng tối đen hơn.
Thích Ngôn Thương đưa con mắt sắc bén hướng về phía Phương Nhu, sau đó quay người đi tới trước bàn trang điểm, vươn tay thô lỗ xé tấm giấy che trên tấm gương xuống.
Đứng ở trước gương, nhìn thấy trên những vết đen sì trên mặt anh ta, vẻ mặt vô cùng khó coi.
“Phương Nhu, em làm cái gì thế này?”
Anh lạnh lùng mà lau đi nhưng nét chữ đen xì trên gương mặt của mình, mặc dù được rửa sạch gần như bình thường, nhưng vẫn còn một số vết đen, rất là rõ rệt.
Con mắt còn chưa kịp lau khô, ngay sau đó nhìn kỹ lại, quả thực nhìn giống như bị người khác đấm một cái thật mạnh vào mắt vậy.
“Tôi……Việc ấy….”
Cô cắn chặt môi, cúi đầu xuống, hai tay nắm chặt vào không dám nói lời nào.
Hay đúng hơn là, cô lúc này hoàn toàn không biết nên nói như thế nào cho đúng.
Ngàn phòng ngự vạn phòng ngự, cũng khó mà đề phòng cho được.
Ai biết rằng đêm qua cô đã bị anh ta ôm khi đang ngủ, vừa mới thức dậy anh ta lại.
Phương Nhu thầm thở phào nhẹ nhõm, bùi ngùi, cũng may là đã lau lau sạch đi không ít, nói cách khác, nếu để Thích Ngôn Thương thấy được trên trán anh ta có hình con rùa, thì…..
“Hí……”
Trong đầu chỉ hiện lên một ý nghĩ, khiến cho cô sơn hết tóc gáy và bờ vai bỗng run rẩy, sợ muốn chết được.
Mặc dù là đã bị phát hiện, nhưng mà bất luận là nói như thế nào, trên trán là con rùa đen, cùng trên mặt là con mèo mướp đã không còn.
Rốt cuộc cũng không quá tệ.
“Trả lời tôi.”
Suy nghĩ một lúc, anh ta chạy tới phía trước mặt cô, đưa tay nâng cằm cô lên, buộc cô phải nhìn anh ta.
“Hửm? Trả lời câu hỏi của tôi.”
“Thì….cái đó…. Không có gì, tôi…. Tôi …. Tôi….”
Ấp úng một hồi lâu, trong đôi mắt trong suốt đang đảo qua đảo lại của cô, lúc này cô cũng nghĩ muốn nát óc mà không nghĩ ra một lý do nào cho thật là thích hợp.
Có thể có lý do hợp lý nào để để vẽ lên trên mặt của anh ta đây?
Phương Nhu lúc này khóc không ra nước mắt, một câu cũng nói không nên lời.
“Thực sự xin lỗi anh…”
Sau cùng, cô hạ mí mắt buông xuống, một câu “Thực xin lỗi” để kết thúc cuộc trò chuyện.
Anh liếc mắt một cái quét qua người cô, nghiêng đầu nhìn thấy thùng rác phía sau cô, vẻ mặt trở lên lạnh lùng, đi vòng qua người cô, sau đó cúi người nhặt lên một bọc miếng dán mắt, lúc này mới phát hiện tất cả trong thùng rác một đống toàn là những miếng bông tẩy trang.
Vả lại miếng nào miếng ấy đều không thể đen hơn được nữa, có thể so sánh với màu đen của mực được.
“Phương Nhu!”
Thích Ngôn Thương tiện tay cầm một tấm bông tẩy trang lên, nghiến răng nghiến lợi mà gọi tên của cô.