Mục lục
Mặc thiếu gia anh đã bị bắt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 664







Chương 664: Giấu giếm
‘,’Mọi chuyện phát sinh giữa Thượng Quan Miểu cùng Mặc Cảnh Thâm ở bên này\, Mộ Thiển không biết gì cả.
Về đến nhà\, bởi vì đã ngủ một lúc ở nhà Thượng Quan Miểu\, cho nên trắng đêm khó ngủ.
Có người cũng khó ngủ như cô là Kiều Vi.
Hôm nay mượn cơ hội\, gặp mặt Mộ Thiển một lần.
Kiều Vi vốn tưởng rằng mình có thể thuyết phục Mộ Thiển\, nhưng ai biết cô ấy một chút tình cảm cũng không có.
Lúc này mới thật là đả kích lớn với Kiều Vi.
Ngồi ở trên ghế sa lon\, cùi chỏ tựa lên tay vịn ghế salon\, đỡ trán\, thở dài một tiếng\, “Dật Phong cùng Chanh Tử ngày ngày bảo vệ Tiểu Bảo cùng Nghiên Nghiên\, căn bản không biết phải ra tay hạ thủ từ đâu.”
Bây giờ muốn cứu vãn tình thế cho Mặc Cảnh Thâm\, biện pháp duy nhất chính là khiến Tiểu Bảo trở lại nhà họ Mặc\, nhưng làm gì được bây giờ khi có hai tên cao thủ một mực bảo vệ hai đứa bé.
Đây mới là vấn đề lớn nhất.
Nghê San San hai tay khoanh trước ngực\, đi qua đi lại trong phòng\, dốc hết tâm tư mà suy nghĩ.
“Bốp ――”
Cô vỗ tay\, nảy ra một kế sách\, “Chị Vi\, mặc dù Dật Phong cùng Chanh Tử đang bảo vệ Tiểu Bảo cùng Nghiên Nghiên\, nhưng chị có thể tách hai người này ra. Sau đó tìm cách nói chuyện với Tiểu Bảo\, nói anh Cảnh Thâm hoặc là bà Mặc bị bệnh\, Tiểu Bảo sẽ quay về nhà họ Mặc. Đến lúc đó\, hết thảy vấn đề đều được giải quyết dễ dàng.”
Nghê San San quỷ kế đa đoan\, hiến một kế hiểm.
Kiều Vi bừng tỉnh hiểu ra\, khuôn mặt ủ dột nhất thời tràn đầy ý mừng\, “San San\, cô thật là quá thông minh\, sao tôi lại không nghĩ ra cách này nhỉ?”
Vốn muốn dùng bạo lực giải quyết vấn đề\, nhưng lại không ngờ cách giải quyết tốt nhất chính là động não\, dùng trí.
Vỗ đầu một cái\, “Tôi thật sự là quá ngu.”
“Chị Vi\, mỗi ngày chị phải giải quyết bao nhiêu là việc\, tất nhiên sẽ để lọt một số việc không được chu toàn. Có điều\, em chỉ có thể giúp chị đến vậy thôi\, chuyện còn lại chỉ có thể tự chị làm.”
Cô kéo tay của Kiều Vi\, bĩu môi\, vui vẻ cười một tiếng\, “Chị là chị của em. Em chỉ hy vọng chị sống tốt.”
“San san\, có cô\, tôi cũng rất hạnh phúc.”
Kiều Vi hài lòng cười một tiếng\, giang hai cánh tay ra ôm cô\, “Cô luôn là em gái ngoan của tôi.”
Hai người ôm nhau thật chặt\, lúc ánh mắt không chạm nhau nữa\, ai nấy đều thu lại nụ cười trên mặt\, tựa như con chó sói khoác lớp da dê lộ lớp răng nanh sắc nhọn.
. . .
Ngày kế\, hết thảy như thường.
Thượng Quan Miểu hẹn gặp Bạc Dạ.
Ở Bạc Dạ trong phòng làm việc\, anh ta đem tất cả mọi chuyện đều nói cho Bạc Dạ\, bây giờ chỉ cần đồng ý Bạc Dạ.
Nhưng mà\, Thượng Quan Miểu nghĩ lầm rồi.
“Cái gì\, anh từ chối? Tại sao?”
Thượng Quan Miểu tức giận đứng bật dậy\, không thể tưởng tượng nổi hỏi:
“Không phải anh thích Mộ Thiển sao? Chuyện này với ngươi mà nói trăm lợi không hại\, hoàn toàn không có lý do gì cự tuyệt.”
Bạc Dạ hai chân bắt chéo\, hai cánh tay để gác lên hai bên tay ghế salon\, dựa lưng vào lưng ghế\, vẻ lười biếng tà mị nhìn anh ta:
“Tôi thích Mộ Thiển là thật. Nhưng tôi không muốn đi đường tắt.”
Anh ta mặc dù không phải là chính nhân quân tử gì\, nhưng cũng không bằng lòng dùng phương thức này lấy được người mình thích.
“Anh thật muốn cự tuyệt? Đừng quên\, cho dù là không có anh\, còn có người tên Tư Cận Ngôn. Vì Mộ Thiển\, Tư Cận Ngôn nhất định không khước từ.”
Thượng Quan Miểu thái độ thay đổi\, lại bắt đầu uy hiếp anh ta.
“Tôi thật là tò mò\, ngươi trăm phương ngàn kế nói phải giúp trí nhớ Mộ Thiển thay đổi. Nhưng anh không hề hỏi qua ý kiến của Mộ Thiển xem cô ấy có muốn thế này hay không. Anh là ai? Rốt cuộc có mục đích gì?”
Bạc Dạ cảm thấy đây mới là khả nghi nhất.
“Tôi là ai anh không cần biết\, nhưng tôi nhất định sẽ không hại Mộ Thiển.”
“Lý do? Cho tôi một cái lý do thuyết phục để tôi tin anh đi.”
“Không cần cho ngươi lý do. Nếu anh không đồng ý\, tôi sẽ ngay lập tức đi tìm Tư Cận Ngôn.”
“Được. Anh đi tìm Tư Cận Ngôn thử xem\, xem tôi có nói hết cho Mộ Thiển nghe hay không? Đến lúc đó anh cho rằng Mộ Thiển sẽ đồng ý sao?”
Bạc Dạ cùng Thượng Quan Miểu\, ai cũng không nguyện ý cúi đầu nhận thua. Anh nhìn tôi\, tôi nhìn anh\, giằng co một lúc lâu. Thượng Quan Miểu hơi có chút không biết làm sao\, giơ tay nhận thua:
“Được\, tốt\, tốt\, xem như tôi không có cách nào với anh.”
“Mộ Thiển đã cứu tôi\, có ân với tôi. Thượng Quan Miểu tôi không thích nhất chính là thiếu nợ nhân tình\, cho nên muốn muốn đền bù. Mà Mộ Thiển\, sở dĩ mất ngủ nghiêm trọng là bởi thể chất đặc thù. Cô không quên được Mặc Cảnh Thâm.”
“Tôi không có cách nào phong ấn trí nhớ\, chỉ có thể lựa chọn thay đổi nó. Tư Cận Ngôn tính tình quá mức ôn thuận\, so với anh lăn lộn xã hội đã nhiều\, bảo vệ Mộ Thiển sẽ tốt hơn anh ta. Chỉ có anh tôi mới thấy thích hợp.”
Cho nên\, nghe Thượng Quan Miểu đại khái ý là lựa chọn Bạc Dạ cũng là hành động bất đắc dĩ.
Bị anh khinh bỉ một phen như vậy\, sắc mặt Bạc Dạ khó coi đi mấy phần\, nhưng cuối cùng vẫn là cũng không nói gì.
Bởi vì đó không phải là việc chính để quan tâm.
“Mặc Cảnh Thâm đồng ý?”
“Ừ.”
“Anh ta biết hết?”
“Ừ.”
“Anh ta đồng ý cách làm này?”
“Ừ.”
Bạc Dạ sắc mặt lạnh lẽo\, giơ tay lên xoa xoa huyệt Thái dương\, quả thực không hiểu nổi Mặc Cảnh Thâm rốt cuộc có bị bệnh thần kinh hay không nữa rồi.
Nằm suy nghĩ một hồi\, lại ngồi dậy\, phất phất tay:
“Không được\, tôi suy nghĩ cẩn thận rồi. Chuyện này tôi thật không thể đồng ý với anh. Mộ Thiển là con người\, bất kể tố chất thân thể như thế nào\, cô chắc chắn có quyền lựa chọn cùng quyền biết đến việc này. Thượng Quan Miểu\, anh làm như vậy không đúng.”
Bạc Dạ quả quyết cự tuyệt.
“Anh không đồng ý phải không? Cũng tốt\, không đồng ý vậy anh chờ đấy.Sau khi Mặc Cảnh Thâm chết không bao lâu\, người tiếp theo sẽ là Mộ Thiển. Đến lúc đó dương gian không làm được vợ chồng\, âm phủ ngược lại không tịch mịch.”
Anh ta xoa xoa tay\, thái độ biểu thị ý đành chịu vậy thôi.
Tức giận hất tay một cái\, liền đứng dậy toan đi.
“Chờ một chút.”
Thượng Quan Miểu chưa đi được mấy bước\, Bạc Dạ liền gọi anh ta lại\, “Ý anh là Mặc Cảnh Thâm thật không có thuốc nào cứu được?”
“Anh ta…”
Một khắc kia\, Thượng Quan Miểu dừng lại khoảng năm giây\, tròng mắt đảo nhanh\, chớp mắt một cái\, nặng nề gật đầu: “Ừ.”
Bạc Dạ thở dài một tiếng\,
“Đáng chết. Dùng cách như vậy cũng chẳng vẻ vang gì.”
Anh ta mong muốn cạnh tranh đường hoàng với Mặc Cảnh Thâm\, nếu như giành được Mộ Thiển thì dĩ nhiên là quá tốt. Nhưng dùng cách này mà thắng Mặc Cảnh Thâm thì thật chẳng biết vẻ vang ở đâu.
Thậm chí có một loại cảm giác như là đang lừa gạt Mộ Thiển\, ngày sau\, anh sẽ không an lòng.
. . .
Mộ Thiển sáng sớm đã đưa hai đứa bé đi học\, cho đến khi nhìn hai đứa trẻ đi vào bên trong trường học\, cô mới yên tâm rời đi.
Đến công ty\, lại vùi đầu trong công việc\, không để ý xung quanh\, thoáng cái thời gian đã đến buổi trưa.
Bởi vì tương đối bận rộn\, cho nên kêu đồ ăn bên ngoài.
Vừa ăn cơm\, một bên xem tin tức\, nhìn thấy tin liên quan đến nhà họ Tư và Dương Liễu hủy bỏ hôn ước lúc bấy giờ mới yên tâm.
Lần này\, chuyện của Tư Cận Ngôn cũng được lắng xuống.
Cô cười một tiếng\, tâm tình tốt lên ít nhiều.
Đang lướt điện thoại\, bỗng nhiên một tin tức lọt vào mắt.
‘Mẹ của Tổng Giám đốc tiền nhiệm tập đoàn Mặc thị phát bệnh nhập viện.’\, ‘Mẹ Tổng Giám đốc Mặc vì quá nhớ cháu mà phát bệnh nhập viện’…
Nhìn thấy tựa đề tin tức\, đôi đũa trong tay Mộ Thiển cạch một tiếng rơi xuống đất\, mấy hạt cơm vương vãi ra\, bắn trên đất.
Mộ Thiển hai tay cầm điện thoại lên\, mở ra nội dung ra xem một lần\, không kiềm được mà buồn bã.’

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK