Chương 628: Tình Hình Biến Đổi Lớn.
‘“Dừng tay!”
Ngay lúc này, ở cửa có tiếng quát lớn.
Hai người nhìn sang thì thấy Thích Ngôn Thương và Cẩm Dung cùng chạy đến.
Cẩm Dung nhìn thấy Mặc Cảnh Thâm bị thương thì đau lòng, cậu ta lập tức chạy đến che ở trước mặt của Mặc Cảnh Thâm nói với Cố Khinh Nhiễm: “Cậu Cố muốn đánh chết người à? Anh không biết đánh chết người là vi phạm pháp luật à? Có vẻ người nhà họ Cố coi thường pháp luật nhỉ?”
Người khác không biết về tình hình thân thể của Mặc Cảnh Thâm, nhưng Cẩm Dung là bạn của Mặc Cảnh Thâm đồng thời là bác sĩ riêng của anh, sao có thể không rõ tình hình của anh chứ.
Anh ta và Thích Ngôn Thương cũng là vừa rồi nhận được điện thoại nên chạy đến, nhìn tới hình hình trước mắt thì không khỏi thầm cảm thán, cũng may đến đúng lúc, nếu không thì không biết sẽ gặp phải tình huống ra sao nữa.
“Tránh ra!”
Cố Khinh Nhiễm xanh mặt: “Nếu không đừng trách tôi đánh cả cậu.”
Anh ta nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ: “Mặc Cảnh Thâm dám cho người của FE đánh Thiển, bây giờ cô ấy sống chết không rõ, nếu như Thiển chết thì tôi sẽ cho toàn bộ nhà họ Mặc theo chôn cùng!”
“Cái gì? Cho người của FE đánh Mộ Thiển? Chuyện này tuyệt đối không thể. Nhất định là có hiểu lầm ở đâu rồi.”
Cẩm Dung là người hiểu rõ nhất tất cả mọi chuyện, mọi kế hoạch của Mặc Cảnh Thâm, bây giờ nghe Cố Khinh Nhiễm nói vậy thì sao có thể tin được cơ chứ.
Có đánh chết thì anh ta cũng sẽ không tin.
“Tôi nói, cậu, đi, ra! Không nghe thấy à?”
Cố Khinh Nhiễm nổi trận lôi đình, mu bàn tay nổi gân xanh túm lấy cổ áo vest của Cẩm Dung: “Cẩm Dung, chuyện này không liên quan đến cậu, tôi không muốn ra tay với cậu!”
“Buông cậu ấy ra!”
Lúc này, Thích Ngôn Thương đứng ở một bên lạnh giọng nói: “Muốn đánh nhau đúng không? Tôi với anh so chiêu!”
Cẩm Dung là bác sĩ, dù có chút bản lĩnh nhưng căn bản là không thể so sánh được với Cố Khinh Nhiễm.
Nhưng Thích Ngôn Thương là quân nhân, tất nhiên là không giống cậu ta rồi.
“Đi ra ngoài đi.”
Mặc Cảnh Thâm trầm mặc một lúc đột nhiên khàn khàn nói.
“Đại ca?”
“Anh nói cái gì đó, hiện giờ đuổi em ra ngoài là anh muốn để Cố Khinh Nhiễm đánh chết anh ở đây à? Anh cũng đâu phải muốn chết đâu mà sao không biết ra tay đánh trả hả?”
Cho dù Cẩm Dung biết Mặc Cảnh Thâm không có lỗi gì trong việc này, cũng biết Mặc Cảnh Thâm thẹn với lòng nên mới không đánh trả, nhưng thấy dáng vẻ chật vật chán nản như vậy của anh là dáng vẻ mà là anh em mấy chục năm qua cậu ta chưa từng thấy. Sao cậu có thể ngồi yên không quan tâm đến chứ.
“Tôi bảo cậu đi ra ngoài, không nghe được phải không?”
Đôi mắt Mặc Cảnh Thâm hiện lên vằn đỏ trừng Cẩm Dung lại quát: “Đi ra ngoài!”
Một tiếng quát này, giọng nói không lớn, giống như tiếng kêu khàn khàn của một con quạ đen.
Cẩm Dung biết đây là do thân thể của Mặc Cảnh Thâm đã suy yếu đến cực độ nên mới dẫn đến điều này.
Cậu ta càng thêm không thể để yên: “Em cứ không ra đấy, anh có bản lĩnh thì hôm nay đánh chết em đi. Cho dù anh đánh chết em thì anh có còn sức để đánh chết Thích Ngôn Thương không? Chúng em không thể nhìn anh chịu chết được.”
“Đứng đây nói nhảm nhiều làm gì, mang theo anh ấy đi bệnh viện đi.”
Thích Ngôn Thương không thể nhìn Cẩm Dung đứng nói nhảm nhiều như vậy, lập tức nói.
“Được, bây giờ em lập tức đưa anh ấy đi.”
Nói rồi nhấc cánh tay của Mặc Cảnh Thâm lên chuẩn bị đi ra ngoài, nhưng Cố Khinh Nhiễm lại bước lên một bước, chắn trước mặt hai người: “Muốn đi đâu thế?”
“Đi chỗ nào thì đến lượt anh hỏi à?”
Thích Ngôn Thương che trước Cẩm Dung đứng đối diện với Cố Khinh Nhiễm, anh ta lắc lắc cổ, mười ngón tay giao nhau bẻ thành tiếng răng rắc.
Tư thế kia giống như chuẩn bị khởi động, muốn toàn lực ứng phó với Cố Khinh Nhiễm.
“Thích Ngôn Thương, chuyện này không liên quan đến cậu, tôi không muốn ra tay với cậu.”
Cố Khinh Nhiễm tuyệt đối không phải loại người dễ kích động.
Thậm chí hiện giờ thế cục ở thành phố Hải Thành này vô cùng quỷ dị, nhà họ Tư, nhà họ Thích, nhà họ Cẩm đều là anh em với Mặc Cảnh Thâm, mổ khi trở mặt vậy thì tình huống của nhà họ Cố sẽ không tốt đẹp cho lắm.
Cái gọi là ‘Rồng mạnh đấu không lại rắn đất’ chính là ý này.
Cho dù thực lực nhà họ Cố của anh ta siêu nhiên, nhưng ở thành phố Hải Thành này muốn tạo ra bọt sóng cũng không phải là chuyện dễ dàng như vậy.
Không đắc tội nhà họ Mặc và người của ba nhà kia dĩ nhiên là tốt, một khi đắc tội thì sẽ không có bất kỳ đường lui nào nữa.
“Thế nào, không dám à?”
Sắc mặt Thích Ngôn Thương lạnh lẽo: “Đó là đại ca của tôi, tôi cảnh cáo anh, nếu như anh còn dám ra tay với Mặc Cảnh Thâm, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh!”
“Cuồng vọng.”
Cố Khinh Nhiễm cười giễu cợt: “Vậy không bằng chúng ta cùng xem đi.”
Anh ta hừ lạnh rồi đi vòng qua Thích Ngôn Thương đi ra ngoài.
Rời khỏi tòa nhà, Cố Khinh Nhiễm lập tức đi xe đến bệnh viện.
Trong bệnh viện, Mộ Thiển đã được đưa vào phòng cấp cứu, Bạc Dạ lòng nóng như lửa đốt chờ trên hành lang.
Nhìn thấy Cố Khinh Nhiễm đi đến thì lập tức bật dậy hỏi: “Mặc Cảnh Thâm sao rồi?”
“Nếu không phải Cẩm Dung và cậu Thích đến bảo vệ tên khốn đó thì tôi nhất định sẽ giết chết anh ta.”
Khuôn mặt Cố Khinh Nhiễm hiện lên vẻ dữ tợn, trong đáy mắt có sự tàn nhẫn.
Giống như không thể dạy dỗ Mặc Cảnh Thâm một trận ra trò làm anh ta cảm thấy phẫn nộ vậy.
“Tôi nghĩ việc này có điểm kỳ lạ. Mọi người đều biết Mặc Cảnh Thâm chưa bao giờ ra tay với phụ nữ và trẻ con. Chuyện lần này có lẽ không liên quan đến anh ta.”
Trước đây Bạc Dạ cũng không thích Mặc Cảnh Thâm, nhưng gần đây tiếc xúc nhiều với anh thì phát hiện anh cũng không phải người khốn nạn như vậy.
Lại càng không phải là đống cặn bã như trong miệng mọi người nói.
Nghe được vậy, Cố Khinh Nhiễm híp mắt lại: “Anh còn bênh Mặc Cảnh Thâm?”
Trong đáy mắt hiện lên sự lạnh lẽo tựa như có chút thất vọng với Bạc Dạ.
Bạc Dạ cảm nhận được ánh mắt không tốt của anh ta, vội giải thích: “Ý tôi không phải là vậy, chẳng qua tôi cảm thấy Mặc Cảnh Thâm sẽ không hèn hạ như vậy thôi.”
“Bất kể có phải do anh ta làm hay không thì người ra tay là người nhà họ Mặc, anh ta nhất định phải chịu trách nhiệm.”
Cố Khinh Nhiễm tức giận đấm lên tường, trên tường lập tức nứt ra thành một mảng hoa văn. Anh ta đi đi lại lại trên hành lang: “Bạc Dạ, tôi ở đây trông Thiển, anh giúp tôi đi làm một chuyện. Anh đi cho người phong tỏa tin tức, đừng cho chuyện này bị tung ra ngoài, không thì đối với ai cũng đều không tốt.”
“Ừ, được.”
Bạc Dạ gật nhẹ đầu, anh biết mình ở đây cũng không làm nên chuyện gì. Mà hôm nay ở công ty của chủ tịch Trần xảy ra chuyện lớn như vậy, không ít người đều biết, xôn xao ồn ào, nếu truyền ra ngoài e rằng nhà họ Cố và nhà họ Mặc sẽ có gió tanh mưa máu.
Hiện tại, nhà họ Cố hiển nhiên là có thế lực mạnh hơn nhà họ Mặc.
Nhưng đây đều là biểu hiện bên ngoài, theo suy đoán của anh ta thì thế lực còn ẩn sâu của nhà họ Mặc mới càng thêm kinh người.
Trong lòng Bạc Dạ đoán là nếu như Cố Khinh Nhiễm đấu chính diện với Mặc Cảnh Thâm thì e rằng anh ta chưa nhất định sẽ thắng.
Rời khỏi bệnh viện, anh ta vội đi xử lý việc này.
Tin tức nóng hổi mới lộ ra ngày hôm đó còn chưa có nhiều người đọc thì đã bị lấy tốc độ ánh sáng gỡ bỏ hết, tin tức đều bị phong tỏa.
Ngay cả những chủ đề trong group bạn bè cũng bị thiết lập chữ mấu chốt mà mã hóa che đi.
Một trận phong ba kinh người đã bị dẹp loạn trong một thời gian ngắn.
Thế nhưng sóng êm gió lặng chỉ là vẻ bên ngoài, trong tối lại là sóng gió cuộn trào mãnh liệt.
Ai cũng không thể biết vào ngày mai Hải Thành sẽ biến thành thế cục như nào, mỗi người đều ôm một suy tính riêng, các gia tộc lớn càng coi việc này là điềm báo cho một trận phong ba bão táp sắp tới.
Mộ Thiển bình yên vô sự từ phòng cấp cứu đi ra, chỉ là vết thương cũ chưa lành nên vết thương bị nứt ra chảy máu, còn những thứ khác thì không có gì đáng ngại.
Nhưng mà Mộ Thiển bị mất ngủ một thời gian dài, cơ thể rất suy yếu, nếu như điều trị trễ thì sẽ rất nguy hiểm. Cho nên cô ở lại viện truyền nước để giảm mất ngủ.
Sau khi Mộ Thiển bình an vô sự, Cố Khinh Nhiễm nghĩ việc này không thể gạt ông cụ Cố cho nên bây giờ mới gọi điện thoại cho ông.
Sau khi ông cụ Cố nghe được tin chạy đến thấy Mộ Thiển đang ngủ trong phòng bệnh thì còn tưởng rằng cô bị trọng thương nên hôn mê.
Ông cụ tức giận hắng giọng: “Hừ, lão già nhà họ Mặc kia là xem Cố Quốc Khôn ta chết rồi à? Dám ức hiếp cháu gái của ta như vậy!”’
Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter