Chương 1136: Phương Nhu Mất Tích
- -----
Chương 1139: Phương Nhu mất tích.
Ý nghĩ lúc này của Mộ Thiển cùng Cố Khinh Nhiễm là giống nhau.
Bị Mộ Thiển liến tiếp vặn hỏi, Thượng Quan Uyển Nhi liếc mắt nhìn Mặc Vân Kính, đáy mắt không thể che giấu sự áy náy và đau lòng.
Không cần biết nói thế nào, Mộ Thiển là con của bà và Mặc Vân Kính, nếu không phải bất đắc dĩ, bọn họ cũng không nhẫn tâm nhìn Mộ Thiển chịu khổ chịu tội như vậy.
“Con đang hận mẹ sao?”
Thượng Quan Uyển Nhi bước đến trước mặt Mộ Thiển rồi ngồi xuống, mười đầu ngón tay đan vào nhau đặt trên đầu gối, như đang có chút đăm chiêu.
Nhưng không khó nhìn ra sự tự trách trên khuôn mặt xinh đẹp của bà.
“Hận? Nên nói hận từ lúc nào đây?”
Mộ Thiển cười nhạo một tiếng: “Từ lúc tôi sinh ra đến giờ, số lần gặp nhau giữa chúng ta chẳng có bao nhiêu, càng đáng buồn cười là, bà lại lấy thân phận "Daisy tiếp cận tôi.
Tôi nghĩ mãi không hiểu, tại sao?”
Ban đầu lúc ở nước ngoài cô đã quen được "Daisy, hai người rất "ăn ý", có một cảm giác chỉ hận đã gặp nhau muộn mà thôi.
Lúc đó Mộ Thiển tưởng rằng mình đã gặp được bạn tốt, nhưng đến bây giờ cô mới hiểu ra, cái gì là bạn tốt chứ? Chẳng qua chỉ là Thượng Quan Uyển Nhi muốn tiếp cận cô nên mới làm một thân phận giả mà thôi.
Cô lại không hiểu được, thân là con gái bà ấy, là chuyện rất mất mặt sao?
Cho nên không thể lấy bộ mặt thật của bà ấy ra gặp người?
Thượng Quan Uyển Nhi thở dài một hơi, liếc mắt nhìn ra chỗ khác, rất lâu sau cũng không nói gì.
Nhìn thấy bộ dạng đau lòng cô đơn của bà, Mặc Vân Kính có chút xót xa.
Đứng bên cạnh Mộ Thiển, nói: “Mẹ con cũng có nỗi khổ của riêng bà ấy, con nên hiểu cho bà ấy.”
Mộ Thiển mím môi nhếch lên một tia cười nhạt.
Lúc này người phục vụ đi tới, bưng một tách trà đặt trước mặt Mộ Thiển: “Cô chủ, mời dùng trà.”
Xưng hô với cô rất cung kính, rõ ràng người phục vụ cũng không phải người bình thường, biết rất rõ thân phận của cô.
Mộ Thiển nhìn nhìn tách trà, nang mắt nhìn sang Thượng Quan Vân Miểu: “Trong trà...!có phải đã hạ độc không?”
Lời nói của cô vừa dứt, sắc mặt Thượng Quan Uyển Nhi hơi trắng bệch, ngượng ngùng chỉ muốn độn thổ cho xong.
Không phải vì sự đoán mò của Mộ Thiển, mà là thái độ của Mộ Thiển đối với bà, khiến Thượng Quan Uyển Nhi càng thấy áy náy.
“Thiển Thiển, mẹ biết mấy năm nay đều làm những chuyện khiến con rất tổn thương, mẹ...”
“Tôi chỉ muốn biết người đó là chị tôi, hay là em gái tôi? Bà lập trăm phương ngàn kế ép tôi đến Ẩn tộc, là bởi vì cho người đó tự do sao? Hoặc là nói, cũng đều là con gái của bà, tại sao bà lại lựa chọn bảo vệ cô ta, mà vứt bỏ tôi?”
Vị trí ở Ẩn tộc, Mộ Thiển thật sự không thèm khát, cô chỉ muốn một cuộc sống bình yên, muốn biết một chân tướng mà thôi.
Chỉ có điều không ngờ rằng thái độ của Thượng Quan Uyển Nhi đối với cô lại như vậy.
Đều chỉ lưng chừng nước đôi, giấu diếm cô rất nhiều chuyện, khiến cô chìm sâu vào đó lại cảm thấy khắp nơi đều bí ẩn, không cách nào giải thoát.
Thượng Quan Uyển Nhi rất lâu sau cũng không nói gì, chỉ là ánh mắt sâu xa nhìn vào mắt Mặc Vân Kính, hai người ban mắt nhìn nhau, ánh mắt lấp láy như đang truyền tin tức gì đó.
Mộ Thiển dựa vào sô pha, ánh mắt nhìn chăm chăm hai người, không hề lên tiếng.
Im lặng một lúc lâu, cô quan sát thần sắc biến đổi nhỏ nhặt của hai người, muốn hiểu thêm nhiều tin tức hơn.
Chỉ đáng tiếc...
Thái độ giấu diếm của bọn họ, căn bản khiến người khác nhìn không thấu.
Ong ong ong...
Đúng lúc này, điện thoại của Mộ Thiển vang lên.
Cô móc điện thoại ra nhìn, là điện thoại của Thích Ngôn Thương.
“Có chuyện gì?”
Bình thường Thích Ngôn Thương không hay gọi điện cho Mộ Thiển, nhưng chỉ cần là gọi điện thì chắc chắn là có chuyện cần nói.
Mộ Thiển đương nhiên sẽ không từ chối điện thoại của anh ta.
“Phương Nhu náo loạn đòi ly hôn với tôi, bây giờ bỏ nhà đi rồi, tôi không tìm thấy cô ấy ở đâu cả.”
“Chuyện từ lúc nào?”
Tin tức bất ngờ đến khiến Mộ Thiển có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng không quá mức kinh ngạc.
Cái chết của Thang Viên là ngòi nổ châm vào đoạn tình cảm đang sứt mẻ giữa Thích Ngôn Thương và Phương Nhu, bây giờ xảy ra chuyện cũng nằm trong dự liệu thôi.
Có điều đến nhanh quá.
N hảy hố truyện nhanh nhất tại Nhayho.
com"
“Vừa mới thôi.
Tôi gọi điện muốn hỏi cô, cô cảm thấy Phương Nhu sẽ đi đâu?”
Cách một cái điện thoại, Mộ Thiển cũng có thể cảm nhận được sự sốt ruột và lo lắng của Thích Ngôn Thương.
“Chỗ mộ của Thang Viên cùng với nhà cô ấy, đi tìm xem.”
“Chỗ mộ không có, bên quê nhà đã liên lạc với người khác đi trông rồi.
Cô ấy có tìm cô không?”
Thích Ngôn Thương gọi điện thoại cho Mộ Thiển chính là muốn hỏi Phương Nhu có đi tìm Mộ Thiển không.
Dù sao hai người bọn họ cũng là bạn thân, ở Hải Thành, Phương Nhu cũng chính là một người bạn của Mộ Thiển.
“Không có.”
“Vậy được rồi, tôi đi tìm tiếp xem sao.”
Điện thoại tắt máy, Mộ Thiển nắm chặt điện thoại, đôi mày nhíu lại, có chút lo lắng việc của Phương Nhu.
Đợi một lúc sau, cô mới đứng dậy, đôi mắt lạnh lùng nhìn Thượng Quan Uyển Nhi và Mặc Vân Kính, đứng dậy nhìn xuống hai người họ, lạnh giọng nói: “Các người có thể không nói cho toi biết sự thật, nhưng tôi có sự lựa chọn của riêng tôi.
Nếu các người muốn bảo vệ sự tồn tại của người đó, có thể thôi! Vậy thì cho dù Mộ Thiển tôi có chết, cũng sẽ không đến Ẩn tộc!”
Cô vứt ra một câu, vòng qua Thượng Quan Uyển Nhi trực tiếp rời đi.
Cho dù có chết, cũng phải chết một cách minh bạch.
Nhưng bây giờ rõ ràng Thượng Quan Uyển Nhi và Mặc Vân Kính có chuyện đang giấu cô cố tình không nói.
“Con muốn gặp con bé?”
Đương lúc Mộ Thiển bước qua cửa phòng khách, sau lưng đột nhiên truyền đến giọng nói của Thượng Quan Uyển Nhi.
Mộ Thiển dừng bước, chìm vào trầm mặc.
Từ lúc mang thai trở đi, cô đoán rằng có phải mình có một người chị hay em gái gì đó không.
Nhưng ý nghĩ chỉ là xẹt qua một cái, không hề để ý nhiều.
Ai biết rằng kết quả đến lại vừa nhanh vừa đột nhiên như vậy, khiến cô khó lòng chấp nhận được.
Từ nhỏ đến lớn, cô luôn nghĩ rằng mình là cô nhi, nhưng dần dần mới biết cô cũng có người thân.
Đầu tiên là con cô, sau đó là anh trai, rồi nữa là có mẹ, có ba, bây giờ lại có thêm một...!không biết người đó là chị gái hay em gái nữa.
Diện mạo còn giống cô...!y như đúc.
Mộ Thiển chưa chuẩn bị tinh thần kĩ lưỡng để chấp nhận sự tồn tại của người kia, trong lòng cô cảm thấy có chút khó chịu.
Không khỏi có chút lo lắng và hồi hộp.
Đứng tại chỗ mất mấy giây, ngay lúc vợ chồng Mặc Vân Kính tưởng rằng Mộ Thiển sẽ quay lại nói chuyện với bọn họ thì Mộ Thiển lại cất bước đi.
Nhanh chóng rời khỏi biệt thự, Mộ Thiển cẩm điện thoại gọi điện cho Mặc Cảnh Thâm.
“A Thiển?”
Điện thoại vừa kết nói, đã nghe thấy giọng nói dịu dàng của Mặc Cảnh Thâm từ đầu dây bên kia: “Em đang ở đâu?”
“Cảnh Thâm, Tiểu Nhu mất tích rồi, có thể phái người đi tìm chút không?”
Mộ Thiển thật sự lo lắng cho sức khỏe của Phương Nhu.
Dù sao chuyện của Thang Viên đã đả kích Phương Nhu quá lớn, nếu bên cạnh Phương Nhu không có ai, cô lo rằng Phương Nhu sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nói không chừng.
Lần trước chuyện Thang Viên bị người ta bắt cóc vẫn còn mồn một ra đấy, chuyện khủng bố như vậy, cô không muốn trải qua lần thứ hai.
“Anh đã phái người đi tìm rồi.”
Vừa rồi Thích Ngôn thương cũng gọi điện cho Mặc Cảnh Thâm.
“Vậy được, anh đợi em trở về.”
Mộ Thiển cúp điện thoại, bước lên xe, căn dặn bác tài: “Quay về biệt thự Ngự Cảnh.”
Ngay khi bác tài khởi động xe chuẩn bị rời đi thì đột nhiên có người bước tới, gõ gõ vào cửa kính xe..