Chương 979: Mặc Cảnh Thâm nổi điên
Mộ Thiển đẩy cánh cửa biệt thự ra rồi đi vào, không gian bên trong vắng lặng như tờ.
Sắp đến tất niên rồi, người giúp việc cũng nghỉ lễ về nhà hết cả, cả căn biệt thự giờ đây trống rỗng chẳng có một người.
Mộ Thiển đứng trong sân một chốc, thấy tuyết đọng đầy đất, bước một bước là nghe tiếng kin kít, cảm xúc của cô cũng trở nên vui vẻ hơn hẳn.
Những lúc cảm xúc xuống đáy mà có thể gặp được thứ mình thích, thì có thể điều hòa lại mớ cảm xúc rối bời.
Cô kéo hành lý, bước từng bước lên mặt tuyết đọng, đi lên bậc thang, bấy giờ mới phát hiện cửa lớn ở phòng khách không được khóa.
Nhưng mà cô lại tự nhủ rằng, khu biệt thự Ngự Cảnh có hệ thống an ninh thuộc dạng cao cấp, có không khóa thì cũng chẳng sao cả.
Nếu không phải tại cô có chìa khóa của cổng lớn thì hôm nay có muốn đi vào trong biệt thự khéo cũng chẳng được nữa là.
Đẩy tấm cửa lớn, Mộ Thiển bước vào nhà, trong đại sảnh im ắng không một tiếng động, cả căn biệt thự chẳng có chút hơi người nào cả.
Thay giày ở trên chiếu nghỉ, đặt hành lý xuống, Mộ Thiển lê cái thân mình mệt rũ lên trên lầu, ngắm thẳng vào phòng ngủ.
Mệt quá, mệt chết đi được.
Cho dù đã ngủ suốt hành trình trên máy bay rồi thì cô vẫn cứ cảm thấy mỏi mệt không tài nào chịu nổi.
Thân thể quá mực yếu ớt, cô chỉ muốn ngủ và ngủ mà thôi.
Mộ Thiển cởi quần áo, xốc đệm chăn lên rồi rúc mình vào trong chăn ngủ thiếp đi.
Có thể là vì quá mệt mỏi, Mộ Thiển vừa đặt lưng xuống là vào giấc ngay lập tức.
Chẳng biết là qua bao lâu, cảm giác như thể có người đến gần cô, Mộ Thiển lơ mơ muốn tỉnh dậy, thế nhưng mí mắt như thể bị trét keo mà không sao mở mắt ra được.
Ngay sau đó, có người vươn tay ôm lấy vòng eo cô, vén lớp quần áo mà lần mò rờ rẫm, bàn tay dày rộng vuốt ve da thịt, cảm nhận độ ấm của cơ thể cô.
“Ưm…”
Người đó áp lên bờ môi cô, Mộ Thiển giật mình, bất chợt tỉnh táo lại hoàn toàn, cô mở trừng mắt nhìn lên.
Lúc bấy giờ cô mới phát hiện, cái người đương càn quấy cô kia lại chính là Mặc Cảnh Thâm.
“Anh Thâm…?”
Cô mở to mắt nhìn, không thể tin được mà nhìn Mặc Cảnh Thâm, vì đôi môi anh đang khóa kín miệng cô mà tiếng gọi bật ra cũng chẳng được tròn vành rõ chữ.
“Không phải anh đi Los Angeles rồi đó sao?”
Cô vẫn còn đang cảm thấy giật mình, chưa thể bình tĩnh lại ngay được,
Cô còn nghĩ cha con Mặc Cảnh Thâm đã bay đi rồi mà chẳng ngờ rằng anh vẫn còn đang ở trong biệt thự. Mà nói ra thì cũng là tại mình ngu ngốc, lúc vào nhà đã thấy cửa lớn ở phòng khách không khóa cũng tức là đã giải thích được hết thảy rồi, thế mà cô còn tưởng rằng trong nhà không có ai được?
Não úng hết cả rồi.
“Đừng nói gì cả.”
Mặc Cảnh Thâm đang mặc áo sơ mi, anh đặt tay giữ gáy cô, tay kia thì lướt trên da thịt, nhắm mắt nghiền ngẫm hôn môi cô.
Cả người Mộ Thiển cứng đờ, cô nằm yên không cựa quậy gì cả, hoàn toàn không hiểu Mặc Cảnh Thâm đang nghĩ cái gì trong đầu.
Chuyện xảy ra mấy ngày trước ở Diêm Thành quả thực là một sự đả kích rất lớn đối với Mặc Cảnh Thâm, đáng ra chuyện đó phải khiến anh ta ghét bỏ cô mới phải, thế nhưng tình huống hiện tại là thế nào đây?
“Ừm~”
Chất giọng trầm khàn của đàn ông khẽ ngâm lên thành tiếng, bàn tay anh thâm nhập vào nơi hang sâu vực thẳm giữa bụi cỏ rậm rạp, chạm vào nơi nhạy cảm nhất trên thân thể cô.
“Ha~”
Mộ Thiển run bắn cả người, vung tay đùn đẩy Mặc Cảnh Thâm theo bản năng song vì cả người chẳng có chút sức lực nào nên cũng chẳng thể đẩy anh ra được.
“Thâm, anh Thâm, anh làm gì vậy? Mau thả em ra, em mệt lắm, em muốn ngủ thêm lúc nữa.”
Cô không biết Mặc Cảnh Thâm lên cơn thần kinh gì nữa, nhưng lại biết rằng Mặc Cảnh Thâm đã phải chịu sự kích thích rất to lớn.
“Thiển à, anh muốn làm.”
Mặc Cảnh Thâm mở mắt ra, đó là một đôi mắt tối đen như mực đương nhìn chằm chằm lại cô, khiến cô cảm thấy đôi chút chột dạ.
Anh kề trán lên trán cô, khàn giọng thủ thỉ rằng: “Cho anh, được không? Nhé?”
Thái độ và giọng nói đều rất mực dịu dàng.
Sự dịu dàng ấm áp thấm đến tận xương tủy, thậm chỉ anh còn nhún nhường trưng cầu ý kiến của cô.
Sự thể làm Mộ Thiển ngạc nhiên quá đỗi, cô chẳng thể đoán được Mặc Cảnh Thâm đang chơi chiêu bài gì nữa.
“Anh Thâm, em mệt chết được ấy, không muốn đâu.”
“Nhưng mà anh muốn, làm sao bây giờ?”
Mặc Cảnh Thâm giữ lấy tay cô, áp tay cô vào chỗ nọ, Mộ Thiển có thể cảm nhận được sự thay đổi sinh lý rõ ràng của anh.
“Sức khỏe anh đã tốt hơn rồi, em vẫn muốn bắt anh nhịn đến chết à? Hay là em bảo, định tìm cho anh người phụ nữ khác?”
Trong lời nói có pha vài phần bông đùa, thế nhưng anh ném đá giấu tay, không phải đang nói Mộ Thiện thì là nói ai chứ?
Mộ Thiển cuống quýt không biết làm sao mới phải, trong lòng càng thêm phần khó chịu bức bối.
“Anh Thâm, chờ thêm chút nữa, chờ đến khi anh khỏi hẳn rồi nói, được không?”
Mặc Cảnh Thâm bị kích thích nên mới trở nên như thế này.
Cô hiểu rất rõ trong lòng.
“Không được.”
Anh thẳng thừng từ chối, hoàn toàn không chừa lại một nẻo đường thương thảo nào.
“Anh Thâm, anh làm sao vậy?”
Mộ Thiển biết rõ nhưng vẫn cố tình hỏi.
Mặc Cảnh Thâm không biểu hiện gì trên mặt, anh giữ nguyên vẻ lạnh tanh khiến người khác chẳng thể nào hiểu được tâm tư anh đang nghĩ gì.
“Anh Thâm, anh… ưm…”
Mộ Thiển còn chưa kịp nói dứt câu thì Mặc Cảnh Thâm đã cúi người hôn nghiến lấy bờ môi cô, bàn tay dày và rộng thô lỗ giữ chặt lấy hai tay cô, tay còn lại thì kéo tụt quần cô ra.
Bị tra tấn bởi cơn bệnh nặng khiến cô gái nhỏ bé chẳng còn dư lại bao nhiêu sức lực, lúc này trước mặt Mặc Cảnh Thâm, cô yếu ớt chẳng còn chút sức nào, đến cả việc giãy giụa cũng trở nên hời hợt, khiến người khác tưởng cảm thấy chẳng qua chỉ là lòng trong đã tỏ mặt ngoài còn e.
“Thiển, anh nhớ em…”
Mặc Cảnh Thâm nâng hai chân Mộ Thiển lên, thúc eo đánh vào thành trì của cô, mặc cho cô vùng vẫy một cách yếu ớt.
“Anh Thâm, anh đừng… đừng như vậy…”
Nội tâm Mộ Thiển lúc ấy giờ ngổn ngang như trăm mối tơ vò, cảm xúc phức tạp tràn đầy trong tâm trí song cô vẫn một mực lo lắng cho sức khỏe của Mặc Cảnh Thâm.
Nhưng lúc này đây, bất kể cô phản kháng cỡ nào, Mặc Cảnh Thâm cũng không hề có ý định buông tha cho cô, sau rốt cô chỉ đành từ bỏ mà đầu hàng: “Anh Thâm, em… mệt mỏi quá, có thể…nhanh được không?”
Người nói vô tình, người nghe cố ý.
Lời nói của cô vờn bên tai Mặc Cảnh Thâm đã biến chất thành một ý vị khác.
Người đàn ông trầm mặt: “Sao đây, em thấy tôi không thỏa mãn được em phải không? Mệt mỏi như vậy, lẽ nào cả đêm qua em chưa ngủ?”
Hai câu hỏi đặt ra dồn dập song cũng lại quất thẳng vào linh hồn cô, giày xéo đến cực điểm.
“Em… Em…”
Mộ Thiển đỏ bừng mặt, ánh mắt né tránh không chịu nhìn thẳng: “Đêm hôm qua em bị mất ngủ, cho nên không ngủ được.”
“Không sao cả, để tôi, em cứ nằm yên.”
“Anh Thâm… Thế anh nhanh lên được không?”
Sức của Mộ Thiển bây giờ rất yếu, cô không thể chịu giày vò quá mức được, chẳng biết là lời nào kích thích đến Mặc Cảnh Thâm, sự dịu dàng ấm áp ban nãy của anh chợt biến mất tăm, còn lại chỉ là sự đưa đẩy vô tâm hết sức lộn xộn.
“Nhẹ thôi…Anh Thâm…”
“Chậm một chút… Đừng…”
“Cảnh Thâm…”
Mộ Thiển cứ không ngừng nói chuyện với Mặc Cảnh Thâm, thế nhưng Mặc Cảnh Thâm không hề để ý đến cố cứ một mực thô lỗ kéo cả người cô lại, ghì nghiến trên giường rồi lạnh lùng mà rong ruổi chiếm đoạt.
Nửa tiếng…
Một tiếng…
Hai tiếng…
Mặc Cảnh Thâm cứ hì hục làm tình, mặc cho Mộ Thiển xin tha thế nào anh cũng không chịu buông tha cho cô.
Cô gái nhỏ mệt mỏi quá đỗi, cuối cùng cũng chịu không nổi mà ngủ lịm đi mất.
Chẳng biết là mấy giờ, khi cô tỉnh lại thì Mặc Cảnh Thâm vẫn đang tiếp tục.
Chẳng qua là từ trên giường rồi xuống dưới đất, thế rồi lại kéo cô lên bàn trang điểm, lên ban công, rồi lại sô pha…
Suốt đêm này, Mặc Cảnh Thâm như thể phát điên, tra tấn Mộ Thiển không ngừng nghỉ.
Chẳng biết đã là lần thứ mấy Mộ Thiển ngủ lịm đi, thế rồi lại tỉnh dậy trong cơn dây dưa, mãi đến tận tang tảng sáng sớm ngày hôm sau, anh mới chịu tha cho Mộ Thiển, ôm cô gái nhỏ bé vào trong phòng tắm lau rửa xong rồi mới bế cô đặt lên giường.