Chương 1158: Cướp Con
- -----
Chương 1161: Cướp con.
“Ở rể không được sao? Không còn lựa chọn nào khác sao? Nhưng...!Nhưng mà...”
Thích Ngữ Anh thở dài một hơi, cúi đầu: “Nhưng em vẫn muốn kết hôn với Ngạn Minh, muốn ở bên anh ấy.
Em không chê anh ấy nghèo cũng không quan tâm xuất thân của anh ấy, chỉ đơn giản là em thích anh ấy vậy thôi.
Sao lại không đồng ý chứ?”
“Bởi vì...”
Thích Ngôn Thương ngập ngừng hồi lâu mới liếc nhìn sang cô ấy, bình tĩnh nói: “Người được định sẵn sẽ thừa kế tập đoàn Như Anh, là em.”
Thái độ vô cùng bình thản, giọng nói đều đều khiến người nghe chẳng phát hiện ra chút bất thường nào.
Tuy nhiên từng câu từng chữ đều làm người ta kinh ngạc.
Thích Ngữ Anh ngước lên nhìn Thích Ngôn Thương với vẻ kinh ngạc, bối rối, môi hé mở nhưng thật lâu cũng chẳng nói được câu gì.
Còn Thích Ngôn Thương chỉ cần nhìn qua cũng đủ hiểu những suy nghĩ trong lòng cô ấy rồi.
Quả nhiên có một số chuyện ngay cả cô ấy cũng biết.
N hảy hố truyện nhanh nhất tại Nhayho.
com"
Nhưng trong lòng anh ta vẫn không đành “chấp nhận sự thật” chứ đừng nhắc đến chuyện nghĩ về nó.
Thứ anh ta ước ao chỉ đơn giản là một mái nhà ấm áp, thuận hòa, dù cho đã không biết bao lần nghi hoặc nhưng chỉ cần bọn họ đối xử tốt với anh ta một chút thì anh ta sẽ lập tức gạt bỏ suy nghĩ trong lòng mình.
Thích Ngôn Thương, anh quả đúng là nực cười!
Hai người nhìn nhau một lúc lâu Thích Ngôn Thương mới chậm rãi chuyển mắt đi nhìn chỗ khác.
Thích Ngữ Anh chỉ nở nụ cười gượng gạo nói: “Anh, anh nói liên thiên gì đấy, em mà thừa kế công ty gì chứ.
Em chỉ muốn ở bên anh Ngạn Minh thôi.”
“Anh còn bận chút việc không thể ngồi nói chuyện với em được nữa.”
Thích Ngôn Thương hạ lệnh đuổi khách.
“Hả? À, được thôi.”
Thích Ngữ Anh chỉ bất đắc dĩ thở dài một tiếng sau đó mở cửa bước xuống xe.
“Đi thôi.”
Anh ta nói với Tô Từ sau đó chậm chạp cho xe rời đi.
Một đoàn ô tô đen cũng đi theo sát phía sau.
Xuyên qua kính chiếu hậu, Thích Ngôn Thương thấy Thích Ngữ Anh vẫn đứng chôn chân ở đó rất lâu mà không có động tĩnh gì.
Anh ta sầm mặt nói với Tô Từ: “Không cần xét nghiệm ADN nữa.”
“Sao ạ?”
Tô Từ có chút không hiểu.
Thích Ngôn Thương hướng mắt ra ngoài cửa sổ, cánh môi mỏng khẽ cong lên, không nói tiếng nào.
Không cần xét nghiệm ADN cũng không cần xác minh gì hết, vậy thì...!anh ta sẽ có người thân rồi.
Nỗi khát khao đầy hèn mọn của anh ta với tình thân thực sự khác xa tính cách của anh ta.
Nhưng chẳng ai hiểu kì thực ẩn sâu trong con người kiêu căng, ngạo mạn ấy lại hèn kém đến mức nực cười.
Nhà họ Mộ.
Sau mấy ngày yên tĩnh, Mặc Văn Trác lại cùng với ba vợ con ông ta kéo người đến nhà họ Mộ đòi đứa bé.
Bọn họ cứ lằng nhằng dây dưa như vậy cũng chỉ vì muốn được phân thêm chút tài sản mà thôi.
Mặc dù hai người Mặc Văn Trác đã bị Mộ Thiển cảnh cáo rất nhiều lần tuy nhiên cuối cùng vẫn không vượt qua được sự cám dỗ của đồng tiền.
“Cậu tránh ra cho tôi, hôm nay tôi nhất định phải đem đứa nhỏ kia về.
Chúng đều là con cái nhà họ Mặc bọn tôi, sao có thể để chúng lưu lạc bên ngoài được.”
Vợ của Mặc Văn Trác, Trầm Thu Lan đứng giữa phòng khách nhà họ Mộ lớn tiếng gào thét với Mộ Ngạn Minh.
Lúc này Mặc Văn Trác cũng hùa theo nói: “Mặc Văn Trác tôi chỉ có một đứa con, hôm nay tôi nhất định phải mang nó đi, nếu không thì các người không xong với tôi đâu!”
“Tự ý đột nhập nhà người khác, có tin là tôi sẽ báo cảnh sát không?”
Mộ Ngạn Minh thực sự rất đau đầu với cả nhà bọn họ nhưng lại không muốn trở mặt ngay, bởi anh ta sợ chút mâu thuẫn này sẽ gây ảnh hưởng đến địa vị của Mộ Thiển ở nhà họ Mặc.
Anh ta sợ lại gây phiền phức cho Mộ Thiển.
“Oa...!oa oa...”
Mặc Tử Hàng sợ hãi ôm chặt lấy Mộ Điềm Tư òa khóc.
“Đừng sợ, Tử Hàng đừng sợ, có mẹ đây rồi.
Ngoan ngoan, có mẹ đây rồi.” Mộ Điềm tư lập tức bế Mặc Tử Hàng lên đi về phía phòng ngủ.
Trầm Thu Lan thấy Mặc Văn Trác vẫn đang tranh cãi với Mộ Ngạn Minh thì đã nhanh tay nhanh mắt chạy vọt lên giữ chặt lấy Mặc Tử Hàng: “Đây là con của chồng tôi, cô trả nó lại cho tôi!”
“A...!”
Mặc Tử Hàng bị Trầm Thu Lan giữ chặt tay thì hét toáng lên, khóc to hơn cả trước.
“Bà làm cái gì thế, buông tay.
Buông con trai của tôi ra.”
Mộ Điềm Tư ôm chặt Mặc Tử Hàng không buông, cô ta sợ chỉ một chút sơ suất cũng có thể giúp Trầm Thu Lan giành được con mình.
Mộ Ngạn Minh vừa quay lại định đẩy Trầm Thu Lan ra thì đã thấy Mặc Khanh Vân tiến lên một bước giữ tay Mộ Ngạn Minh lại: “Anh Mộ, đứa nhỏ này là em trai tôi, chúng tôi phải đưa nó đi.”
“Cút!”
Mộ Ngạn Minh tức giận quát lên rồi hất văng tay Mặc Khanh Vân ra: “Kẻ nào dám động vào Tử Hàng?”
“Ui da...”
Mặc Khanh Vân bị đẩy mạnh, lập tức loạng choạng ngã nhào ra đất, đầu đụng trúng cạnh bàn chảy cả máu.
“Cậu đúng là giỏi thật đấy, còn dám làm con gái tôi bị thương à.
Cậu chưa xong với tôi đâu!”
Mặc Văn Trác cả đời khúm núm, không dám ra oai trước kẻ quyền thế nhưng ở nhà họ Mộ lại không chút sợ hãi.
Ông ta gào lên sau đó lập tức xông đến trước mặt Mộ Ngạn Minh ẩu đả với anh ta.
Chỉ một lúc thôi khung cảnh đã biến thành, một bên giành đứa nhỏ, một bên đánh nhau, cả một nhà huyên náo, ầm ĩ.
Sau khi rời khỏi nhà họ Thích, Thích Ngữ Anh nhàn rỗi xách quà chạy đến tìm Mộ Ngạn Minh, kết quả vừa mới vào nhà đã thấy một đám người nhốn nháo ở đó.
“Uầy, đánh hăng chưa kìa.”
“Sao lại tranh cướp đứa nhỏ rồi? Mộ Điềm Tư là người thứ ba đấy à?”
“Không phải nó kết hôn với chú bảy nhà họ Mặc rồi hay sao, chả lẽ lại hủy hôn rồi à?”
“Biết sao được.”
Cả một đám người bàn luận sôi nổi.
Thích Ngữ Anh đứng sau lưng họ ngẩn người, đống đồ trên tay cũng rớt đầy ra đất.
Cô ấy vội vàng đẩy những người đó ra: “Tránh, tránh ra, cho tôi vào trong.”
Cô ấy cũng chẳng biết bản thân lấy đâu ra sức lực lớn như vậy để đẩy hết đám người kia ra, lao thẳng vào trong.
Lúc này cô ấy mới phát hiện bọn họ đang đánh nhau.
“Đừng đánh! Đừng đánh nữa, mấy người mau dừng lại đi.
Đừng có đánh nữa!”
Cô ấy gào lên nhưng tuyệt nhiên chẳng có ai nghe lời cô ấy.
Cô ấy chạy lên trước kéo Trầm Thu Lan lại nhưng lại bị bà ta đẩy ra: “Tránh ra, ở đâu ra một con nhóc quê mùa thế này?”
Cái đẩy mạnh mẽ khiến Thích Ngữ Anh lảo đảo, suýt chút ngã lăn ra đất.
“Mẹ kiếp!”
Cô ấy bị chọc tức rồi, lửa giận bốc ngùn ngụt.
Cô ấy liếc nhìn khắp nơi cuối cùng dừng lại ở phòng bếp.
Tiếp đến, cô ấy chạy thẳng vào trong bếp, sau mấy giây thì trở ra, tay cầm theo một con dao...!sáng loáng!
“Dừng lại hết cho tôi.
Nếu không dừng lại thì đừng trách tôi không khách sáo với mấy người.
Đầu năm mới để máu đổ thì không hay gì đâu!”
Một tiếng hét này gần như đã rút cạn sức lực của cô ấy.
Chỉ sau một tiếng, tất cả đã dừng lại, chỉ riêng có hai vợ chồng họ Mặc lại không thèm quan tâm, người giành con vẫn cứ giành, người đang đánh vẫn cứ tiếp tục, hoàn toàn không coi Thích Ngữ Anh ra gì.
Thích Ngữ Anh thoáng sửng sốt, sau đó lẩm bẩm: “Má nó chứ, đúng là không xem bà đây ra gì mà.
Hôm nay mà không để các người thấy chút máu thì đúng là các người không biết tôi là ai đâu!”
Cô ấy liếc nhìn quanh sau đó đi đến trước mặt Mặc Khanh Vân vẫn đang ngồi một góc ôm đầu.
Cô ấy nắm chặt tóc cô ta sau đó kề dao vào cổ cô ta: “Mấy người dừng tay hết cho tôi, có tin là không dừng thì con gái sẽ lập tức mất mạng hay không!”
“Gì vậy, cô muốn làm gì? Giết...!giết người là phạm pháp đấy.”
Mặc Khanh Vân thực sự bị dọa sợ, gương mặt nhỏ nhắn lập tức tái mét không còn huyết sắc: “Ba, mẹ, cứu con, cứu con với...”
Cô ta nức nở khóc.
Nghe tiếng khóc, cả Mặc Văn Trác và Trầm Thu Lan đều ngoái nhìn.
Bọn họ bị dọa mất mật, vội vàng chạy lại..