Chương 740: Một lần cuối cùng.
“Đến bên này nhé?”
“Không đi.”
“Vậy anh qua bên em nhé.”
“Anh dám!”
Mặc Cảnh Thâm bị thần kinh à, rốt cuộc anh muốn làm gì?
Muốn chọc cô giận à?
Cô quát một tiếng nhưng cũng vô dụng.
Người đàn ông chuyển động thân mình đi sang bên phía cô, Mộ Thiển thấy thế ào ào đứng lên theo bản năng muốn chạy trốn.
Nhưng cô lại bị người đàn ông nhanh tay lẹ mắt kéo vào trong nước.
Rào rào…
Hai người rơi vào trong bồn tắm, bọt nước bắn khắp nơi.
“Mặc Cảnh Thâm, anh buông ra.”
“Không buông.”
“Anh có biết anh đang tự tìm đường chết không hả?”
“Sống quy củ cả đời, anh chỉ muốn làm càn một lần.”
Sống quy củ cả đời?
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý.
Một câu nói rơi vào trong tai Mộ Thiển, trái tim của cô trầm xuống, dâng lên từng đợt đau đớn lan ra đến tứ chi làm cả người cô run lên.
“Thiển, anh muốn.”
Người đàn ông ôm cô dựa vào cạnh bồn tắm, bàn tay có chút không an phận di động.
Mộ Thiển cắn môi muốn từ chối nhưng không nói nên lời.
Muốn đồng ý lại lo cho thân thể của Mặc Cảnh Thâm.
Tiến thoái lưỡng nan.
Nhưng Mặc Cảnh Thâm căn bản không cho cô bất kỳ cơ hội nào, lập tức hôn lên môi cô, Mộ Thiển bị khiêu khích đến cả người toàn lửa nóng, hãm sâu đến không cách nào thoát ra được.
Hai tay cô ôm lấy cổ anh, từ từ bắt đầu hôn trả lại, từ dịu dàng đến cuồng nhiệt, cho đến khi hai người đều thở dồn dập.
“Thiển, một lần thôi, một lần cuối cùng, có được không?”
Anh khẩn cầu, trong giọng nói mang theo vài phần hèn mọn.
Mỗi câu mỗi chữ rơi vào trong lòng Mộ Thiển giống như kim đâm vào lòng cô vậy, đau đến mức làm cho hít thở không nổi.
Mộ Thiển muốn từ chối nhưng lại chậm chạp không mở miệng nổi.
Cô ôm anh cảm nhận nhiệt độ trên da thịt của anh, cảm nhận được anh đang còn sống, đau lòng đến cực độ.
“Anh Thâm, một lần cuối cùng, chỉ một lần này thôi.”
Bàn tay của anh đặt lên gò má cô, vuốt ve da thịt nhẵn nhụi mịn màng của cô lên tiếng: “Được, chỉ một lần này!”
Một lần cuối cùng!
Mặc Cảnh Thâm kéo cà vạt che ở mắt ra nhìn cô gái nhỏ trước mặt mình, mái tóc cô ướt nước rủ xuống, dáng vẻ xinh đẹp dễ thương làm người ta yêu thích.
“Thiển, em thực sự rất đáng yêu.”
Anh nở nụ cười, đôi môi hơi lạnh áp lên đôi môi ấm áp của cô, hai người quấn lấy nhau, không bao lâu trong phòng tắm vang lên tiếng ngâm khe khẽ xen lẫn tiếng nước.
Một phòng kiều diễm, một lần cuồng hoan.
Mộ Thiển luôn luôn lo lắng cho thân thể của Mặc Cảnh Thâm, cho nên hai người không làm quá lâu mà đều là Mộ Thiển chủ động.
Có đôi lúc Mộ Thiển cũng cảm thấy rất mắc cỡ, nhưng còn có thể làm sao được chứ?
Vì tình yêu chân thành trong tim cô, cái này thì tính là gì chứ?
Sau khi tắm xong, hai người mặc áo choàng tắm, sấy khô tóc rồi mới chui vào chăn ngủ.
Mộ Thiển bận rộn cả ngày, nằm ở trên giường ôm Mặc Cảnh Thâm, cô vẫn khống chế bản thân không được ngủ nhưng chưa được bao lâu đã ngủ mất rồi.
Mặc Cảnh Thâm nhìn cô gái nhỏ bên cạnh, ngửi hương thơm trên người nàng, nhìn cô ngoan ngoãn như một chú mèo ngủ nằm cuộn trong ngực anh, có chút đau lòng.
Một lúc sau, anh xác định Mộ Thiển đã ngủ say.
Mặc Cảnh Thâm mới từ trên giường ngồi dậy, rón rén rời khỏi phòng ngủ đi thư phòng.
Đèn trong thư phòng vẫn sáng, lúc anh đi đến Hàn Triết đang xem giấy tờ.
Nhìn thấy anh qua đây, Hàn Triết lập tức đứng dậy: “Boss.”
Mặc Cảnh Thâm đi đến ghế xoay ngồi xuống nói: “Mọi thứ chuẩn bị thế nào rồi?”
“Vé máy bay đã mua, đi đến thủ đô trước rồi đi ra nước ngoài. Di chúc đã giao cho luật sư, đến lúc đó…Sau khi anh ta nhận được tin sẽ xử lý chuyện thừa kế và tài sản.”
Hàn Triết báo lại cho Mặc Cảnh Thâm biết hành trình và tình hình ngày mai.
“Được.”
Mặc Cảnh Thâm hơi hé môi.
Anh ngồi trước bàn làm việc, mở ra ngăn kéo bên tay phải lấy một quyển album bên trong ra.
Anh lật giở album, ảnh chụp bên trong đều là Mộ Thiển.
Chỉ là mấy tấm hình trước mặt đều là ảnh chụp mơ hồ không rõ, là ảnh cắt ra từ video giám sát.
Mặc Cảnh Thâm đã quên mất quá khứ của mình và Mộ Thiển, tất cả đều là lấy từ video giám sát, cho nên Mặc Cảnh Thâm đều giữ lại những bức ảnh rõ nhất.
Lật từng trang ra, nhìn cô gái nhỏ trong ảnh chụp tóc dài, mặc đồ chuyên ngành vô cùng giỏi giang.
Sau đó là ảnh chụp Mộ Thiển mặc đồ rằn ri huấn luyện trên đảo Vô Danh.
Mỗi một tấm đều rất rõ, chỉ tiếc không chụp thẳng mặt, phần lớn đều chụp nghiêng.
Ngón tay của Mặc Cảnh Thâm rơi lên gò má của cô gái trong ảnh vuốt ve, giống như có thể vuốt ve gò má của Mộ Thiển vậy.
Anh không ngừng xem ảnh chụp, khoảng hơn một trăm tấm.
Anh không biết mình mất bao lâu thì xem xong, nhưng thấy tấm cuối cùng là ảnh đêm hôm đó anh và Mộ Thiển cùng mặc đồ ngủ chụp ảnh chung.
Anh cũng không thèm để ý đến Hàn Triết ở đó, rút tấm ảnh kia ra nhìn thật lâu, sau đó đặt môi hôn lên tấm ảnh, lưu luyến không rời bỏ lại vào trong album.
Cạch.
Anh đóng album lại đưa cho Hàn Triết: “Sau khi tôi chết, chôn quyển album này cùng với tôi.”
Câu chuyện rõ ràng xót xa như vậy mà từ trong miệng Mặc Cảnh Thâm nói ra lại thật dễ dàng.
Giống như anh đang nói hôm nay thật đẹp.
“Vâng, Boss.”
Hàn Triết cất album đi: “Anh còn dặn dò gì không?”
Người đàn ông lại lục lọi tìm ra một sợi dây chuyền từ trong ngăn kéo.
Sợi dây chuyền cỏ bốn lá này, chính là cái năm đó anh đưa cho Mộ Thiển, sau đó bị Kiều Vi cướp đi.
Anh nhìn sợi dây chuyền kia thật lâu, thật lâu, cuối cùng trực tiếp ném sợi dây chuyền vào trong thùng rác.
Một thứ nữa là cái nhẫn mà hôm trước Mặc Cảnh Thâm mới lấy về.
Vì sau khi Mộ Thiển xem xong thì để lên bàn nên Hàn Triết giúp anh cầm về.
Nếu Mộ Thiển cái gì cũng không biết thì mấy thứ kia không cần phải… Đưa cho Mộ Thiển.
Huống chi sau khi Thượng Quan Miểu xóa đi ký ức, thế giới của cô sẽ không còn có anh nữa.
“Cái nhẫn này…”
Mặc Cảnh Thâm hơi do dự, cuối cùng vẫn nói: “Giao cho Bạc Dạ.”
“Cái gì?”
Hàn Triết trợn tròn mắt: “Boss, anh điên rồi, anh có biết cái nhẫn này có ý nghĩa thế nào không? Anh… Anh… Thế mà anh lại giao cho Bạc Dạ.”
Anh ta nghĩ nhất định là Mặc Cảnh Thâm hồ đồ rồi, đầu óc bị hỏng rồi, mới có thể muốn giao cái nhẫn quan trọng như vậy cho một người xa lạ.
“Nhẫn có hai cái, một cái ở tổng bộ, cái này thì giao cho Bạc Dạ. Lúc cần thiết Bạc Dạ có thể vận dụng thế lực đến bảo vệ Thiển. Nếu như…”
Anh ngước mắt nhìn Hàn Triết chăm chú, đôi mắt mang theo chút lạnh lùng: “Nếu như tương lai Bạc Dạ phụ Thiển, cậu có thể dùng chiếc nhẫn ở tổng bộ kia, giết không tha!”
Mặc Cảnh Thâm nói là Bạc Dạ.
Anh tin tưởng năng lực nhìn người của mình, cũng tin tưởng Bạc Dạ thật lòng với Mộ Thiển.
Ban đầu, Mặc Cảnh Thâm muốn đưa nhẫn cho Mộ Thiển, nhưng sau đó suy nghĩ kỹ lại, cái nhẫn này có ý nghĩa to lớn sẽ đưa tới không ít họa sát thân.
Anh không hy vọng làm cho Mộ Thiển rơi vào nguy hiểm.
Nhưng anh lại sợ không có anh ở đây thì không ai bảo hộ Thiển tốt được nên cũng chỉ có thể giao nhẫn cho Bạc Dạ.