Chương 668: Nâng đỡ Mặc Viên
‘,'”Đứng lại! Đây là nhà họ Mặc\, ngày nào còn ông già này\, thì ngày đấy không tới phiên tiểu bối như mày làm chủ!”
Ông cụ Mặc rất là tức giận\, không nghĩ tới Mặc Cảnh Thâm sẽ công khai phản kháng.
“Ông nội\, không phải ông muốn làm ầm chuyện này lên chứ? Để tất cả mọi người đều biết? Đến lúc đó tổn thất có thể không chỉ là mặt mũi của nhà họ Mặc đâu.”
Mặc Cảnh Thâm thái độ cương quyết.
Mặc Viên ý vị sâu xa nhìn anh một cái\, nói với ông cụ Mặc: “Ba\, chuyện này không thể cưỡng cầu. Đúng không?”
Một câu ‘đúng không’ kia\, có thâm ý khác.
Người khác không hiểu ý Mặc Viên\, nhưng không có nghĩa là ông cụ Mặc nghe không hiểu ý của anh ta.
Do dự chốc lát\, phất phất tay\, “Hừ\, cút đi nhanh lên. Đừng ở đây làm tôi gai mắt.”
Ông chống gậy\, rời phòng chính.
Mộ Thiển dắt Tiểu Bảo\, cùng rời đi theo Cố Khinh Nhiễm cùng Bạc Dạ.
Chanh Tử cùng Dật Phong rời đi theo.
Vệ sĩ tản đi\, Mặc Cảnh Thâm cùng Hàn Triết hai người chầm chậm\, từ từ đi ra phía ngoài.
Dọc theo đường đi\, Hàn Triết không nhịn được hỏi ra nghi ngờ trong lòng\, “Tiểu thiếu gia muốn trở lại\, tại sao anh không đáp ứng?”
“Đi theo Thiển\, rất tốt.”
“Sếp\, hiểu lầm giữa anh cùng cô Mộ quá sâu\, sợ rằng chờ lúc anh…”
Anh ta muốn nói\, giữa Mặc Cảnh Thâm và Mộ Thiển hiểu lầm quá sâu\, coi như là anh sau khi qua đời\, Mộ Thiển cũng chưa chắc sẽ tha thứ cho anh.
“Đi bệnh viện.”
Không đợi Hàn Triết nói dứt câu\, anh liền cắt ngang lời anh ta\, ra lệnh.
“Rõ.”
Rời đi khỏi nhà cũ Mặc gia\, chạy thẳng tới bệnh viện.
Hàn Triết biết Tư Cận Ngôn cùng Thích Ngôn Thương đã biết tình trạng thân thể của sếp nhà mình\, lúc này nhắn cho họ cái tin\, để cho bọn họ tới bệnh viện.
Nửa giờ sau\, Mặc Cảnh Thâm làm kiểm tra toàn thân.
Cẩm Dung cầm báo cáo kết quả kiểm tra\, nhìn một cái\, sau đó trực tiếp ném vào trong máy nghiền giấy. Nhìn một cái người đang dựa vào ghế sa lon bên kia mà bước đi tới\, đưa ra một điếu thuốc:
“Nghe nói hôm nay anh đại náo nhà cũ nhà họ Mặc?”
Mặc Cảnh Thâm ngậm thuốc lá\, một tay khum lại che gió\, đốt thuốc\, hút một hơi\, phun ra khói mù nhàn nhạt\, “Ừ.”
“Cho nên\, hôm nay anh bị thương là ‘kiệt tác’ của ông cụ?”
Không thể không nói\, ông cụ Mặc thật đúng là nhẫn tâm.
Mặc Cảnh Thâm không lên tiếng\, cúi đầu hút thuốc\, tâm tình không được tốt.
“Xem ra\, chủ ý của ông cụ là quyết định muốn nâng đở Mặc Viên\, đuổi anh đi.”
Cẩm Dung cởi nút cái áo khoác dài màu trắng của mình\, thở dài một tiếng\, “Anh cứ làm như không thế?”
“Tôi không lãng phí thời gian với chuyện không đâu.”
Mặc Cảnh Thâm nói dĩ nhiên là tập đoàn Mặc thị.
Mọi người đều biết thực lực nhà họ Mặc không nhẹ\, nhưng ở trong mắt Mặc Cảnh Thâm chẳng qua cũng chỉ là thế mà thôi.
Vốn thời gian không còn nhiều nữa\, mà lãng phí thời gian với cái chuyện vớ vẩn như vậy\, đây chẳng phải là hành vi ngu đần à?
“Nói cũng có đạo lý.”
Cẩm Dung hơi gật đầu\, lại hỏi: “Tiếp theo anh muốn làm gì?”
“Không có gì muốn làm.”
Người đàn ông vuốt tay\, “Hiếm khi thấy anh cả người ung dung. ”
“Két ――”
Cửa phòng làm việc mở ra\, Thích Ngôn Thương cùng Tư Cận Ngôn hai người tiến vào.
“Đại ca\, anh không sao chứ?”
Thích Ngôn Thương sải bước dài đi tới trước mặt anh\, thần sắc nghiêm túc quan tâm.
Tư Cận Ngôn thì ngược lại\, vẫn giữ dáng vẻ nho nhã lịch sự\, chầm rãi đi đến trước mặt anh\, thần sắc muộn phiền\, ôn nhu nói: “Tôi nghe nói anh bị thương\, là ai làm?”
Mặc Cảnh Thâm hơi cau mày\, theo bản năng nhìn về phía Cẩm Dung. Cẩm Dung lúc này phẩy phẩy tay\, “Không không không\, thật không phải là tôi nói.”
Anh ta cũng không dám thông báo cho Thích Ngôn Thương và Tư Cận Ngôn.
Nếu không phải anh ta nói\, vậy tất nhiên chính là Hàn Triết.
Mặc Cảnh Thâm cũng không truy cứu\, chỉ chỉ ghế sa lon\, “Ngồi đi. Cận Ngôn\, anh và Dương Liễu hủy bỏ hôn ước rồi?”
“Đúng vậy.”
“Vậy thật tốt.”
“Đại ca\, anh bây giờ phải lo chuyện của mình đi chứ.”
Thích Ngôn Thương rất lo lắng cho tình hình của Mặc Cảnh Thâm\, thần sắc nghiêm túc hỏi: “Chung quy bây giờ anh cũng không cần đi làm\, sao không ra nước ngoài tìm người chữa bệnh đi?”
Bất kể nói thế nào\, cũng còn tốt hơn so với ngồi một chỗ chờ chết.
“Vô dụng\, vô dụng.”
Không đợi Mặc Cảnh Thâm nói\, Cẩm Dung ngồi bên kia im lặng hút thuốc lúc này nói một câu. Một câu này vừa nói xong\, mấy người rơi bọn họ vào trầm mặc.
Tay nghề y thuật của Cẩm Dung\, bọn họ đều nể. Dù sao anh ta cũng có địa vị không nhỏ trên thế giới.
Anh ta nếu đã nói vô dụng\, tất nhiên là vô dụng thật.
Cho nên\, chờ đợi Mặc Cảnh Thâm chỉ có cái chết thôi sao?
. . .
Cùng lúc đó.
Một nhóm mấy người Mộ Thiển về đến nhà\, bởi vì thời gian không còn sớm\, trực tiếp đưa Tiểu Bảo về nhà\, đưa lên trên lầu.
“Thiển\, sau này đề phòng Mặc Cảnh Thâm một chút\, loại người tiểu nhân như vậy cách càng xa càng tốt.”
Cố Khinh Nhiễm có chút không yên lòng mà dặn dò Mộ Thiển.
Mộ Thiển đang pha trà\, nghe anh ta nói chuyện cũng không có tiếp lời.
“Thiển\, không lẽ cô vẫn còn lưu luyến tên đó?”
Không có được câu trả lời\, Cố Khinh Nhiễm đi tới\, đứng ở bên người cô\, lại hỏi một câu.
Mộ Thiển cầm lên cái tách sứ trắng tinh xảo\, rót một tách trà ấn vào trong tay Cố Khinh Nhiễm\, “Uống trà.”
Dương như chỉ có uống trà\, mới có thể chặn lại miệng của Cố Khinh Nhiễm vậy.
Cô xoay người\, đi tới trước ngồi xuống ghế sa lon\, đưa cho Bạc Dạ một tách trà\, “Mưa trước long tỉnh\, mùi vị không tệ.”
Bạc Dạ nhận lấy tách trà\, thưởng thức một ngụm\, “Không nhìn ra\, tài pha trà của em cũng không tệ lắm.”
“Bình thường thôi.”
Mộ Thiển cười một tiếng cho có.
Vì vậy\, hai người bắt đầu lời ong tiếng ve nói chuyện nhà cửa\, đối với chuyện xảy ra hôm nay ở nhà họ Mặc ngậm miệng không nói.
Cố Khinh Nhiễm đứng ở một bên coi như là biết\, Mộ Thiển vốn dĩ cũng không muốn nói về chuyện ngày hôm nay.
Anh đứng tần ngần một hồi\, liền thức thời nói: “Thiển\, công ty còn có chút việc\, tôi trước đi xử lý.”
“Được.”
Đơn giản một chữ\, trả lời tùy ý\, qua loa lấy lệ như vậy\, vốn không có ý giữ anh lại.
Cố Khinh Nhiễm nhíu mày\, không biết làm sao\, không thể làm gì khác hơn là rời đi.
Tiếng đóng cửa vang lên xong\, trong phòng khách lại yên tĩnh.
Bạc Dạ mới buông tách trà trên tay xuống\, “Chuyện ngày hôm nay\, em thấy thế nào?”
“Tôi thấy thế nào cũng không có vấn đề\, chuyện đã xảy ra. Có điều\, tôi định đợi sau này sẽ ra nước ngoài.”
“Ra nước ngoài? Los Angeles?”
“Tạm thời không xác định.”
“Cái cô này\, ông đây bởi vì cô\, mới đem công ty dời đến Hải Thành. Bây giờ nói đi là đi. Thật là không có lương tâm.”
Bạc Dạ có chút căm tức\, văng tục\, lại nói: “Chớ nói là\, em rời Hải Thành là bởi vì Mặc Cảnh Thâm. Hay là…nhà họ Cố?”
Anh ta rốt cuộc là thông minh\, biết suy nghĩ trong lòng Mộ Thiển.
Mặc dù Mộ Thiển không nói\, anh cũng có thể đoán ra được đại khái.
“Những năm này cũng không được yên ôn\, tôi bây giờ chỉ muốn sống cuộc sống mà mình thích thôi.”
Yêu cầu sinh hoạt của Mộ Thiển không cao. Muốn sống mỗi ngày đơn giản chút\, cuộc sống cơm áo không lo mặc dù tốt\, nhưng biến hóa khó lường\, khiến cô cảm thấy ngày nào cũng hết sức mệt mỏi.
“Vậy… Hai đứa bé em cũng đều mang đi? Thiển\, tôi biết Mặc Cảnh Thâm những năm này mang tới rất nhiều tổn thương cho em. Nhưng con trẻ nói cho cùng vẫn là một tay bà Mặc nuôi lớn. Em đột ngột mang con đi\, bà Mặc…bà ấy…”
Bạc Dạ trời sanh tính tình lúc nóng lúc lạnh\, tất cả mọi người đều cảm thấy anh là một người lòng dạ độc ác\, thật ra thì tiếp xúc thân cận rồi mới biết Bạc Dạ vốn không phải loại người như vậy.’