Chương 781: Đánh cho một trận
Mộ Thiển tung người nhảy một cái, xoay người một trăm tám mươi độ trên không trung, tung một cước, trực tiếp đá lên đầu anh ta.
“bốp”
Mặc Viên khinh địch, anh ta đánh giá thấp sức mạnh của Mộ Thiển, vì thế liền bị cô trực tiếp đá cho ngã vào bên cánh cửa, kêu “rầm” một cái.
Động tĩnh bên này vô cùng lớn, đưa tới không ít người hiếu kì.
“Grass, người phụ nữ này quá ngầu, quả thực là mãnh nữ nha.”
“Không, tôi thấy cô ta quá hung hãn.”
“Loại phụ nữ như này ai dám yêu chứ.”
“Người đàn ông kia trông thật thảm hại quá.”
….
Mọi người trong toàn bộ các phòng trên lầu đều thò đầu ra xem, có người còn trực tiếp đi tới chỗ An Nhiên để xem.
Thậm chí những người này còn trực tiếp ở bên cạnh An Nhiên thì thầm to nhỏ, “Người phụ nữ này là ai, ra tay quá độc ác đi.”
An Nhiên trợn mắt nhìn đám đông đang chen lấn ở đó, “Đối với loại đàn ông vũ phu đó, đánh chết cũng đáng đời.”
Chuyện này, nếu là An Nhiên cô cũng không thể dung thứ.
Chẳng qua là không nghĩ tới Mộ Thiển nhà mình thân thủ giỏi như vậy, quả thực để cho cô phải… Sùng bái.
Mộ Thiển đứng ở trước mặt Mặc Viên, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn, “Tôi đã cảnh cáo anh, không được khi dễ Mộ Điềm Tư, anh muốn chỉ vào mặt của mình sao?”
Mặc Viên khó hiểu ngừng một lát, trong lòng nín nhịn một bụng tức giận, nhưng lại lạnh lùng cười một tiếng, “Mộ Thiển, bản thân mình còn không bảo vệ được, đừng tới xía vào chuyện gia đình nhà tôi.”
“Mộ Điềm Tư chính là người của Mộ gia, hôm nay chuyện này, tôi nhất định phải quản.”
“Cũng phải xem cô có tư cách đó hay không.”
“Phải không? Vậy thì thử nhìn một chút.”
Mộ Thiển hai tay nắm quyền, muốn xuất thủ lần nữa, y tá liền đi tới, hét lên một tiếng, “Các người muốn làm gì, muốn đánh nhau thì ra ngoài mà đánh.”
Một tiếng kêu gào, Mộ Thiển mới thu hồi lại tay.
Nhìn chằm chằm Mặc Viên cảnh cáo, “Anh thử đụng đến chị ấy một lần nữa xem.”
Cô rất tức giận và bước sang một bên.
Mặc Viên bước vào phòng với một cái khịt mũi đầy lạnh lùng.
Mộ Thiển đứng ngoài phòng, nhìn cặp vợ chồng bên trong, cửa đóng chặt, cô không nghe thấy họ đang nói gì.
Nhưng qua ô cửa sổ nhỏ trong suốt trên cửa phòng, cô có thể thấy rằng hai người họ đang tranh cãi.
Mộ Thiển đi đi lại lại tại chỗ, suy nghĩ cẩn thận tình hình hiện tại, luôn cảm thấy tiếp tục không phải là một cách.
Ngay sau đó, cô gọi cho Hạ Khiêm, “Giúp chị điều chỉnh giám sát và gửi nó cho chị.”
Sau khi giải thích cặn kẽ tình hình, cô mới cúp máy. Ở bên ngoài một lúc lâu thì thấy Mặc Viên đen mặt đi ra.
Cô lúc này mới tiến vào phòng bệnh.
Nhìn thấy vết hằn đỏ trên mặt Mộ Điềm Tư, cô lại một lần nữa nói, “Đừng có u mê không tỉnh như vậy nữa, cô có thể sẽ không bảo vệ được Tử Hàng nếu vẫn còn tiếp tục ở lại.”
Mộ Điềm Tư đứng bên giường bệnh, “Mặc Tử Hàng là huyết thống của tôi.”
Mộ Điềm Tư cũng muốn đi, nhưng điều đó là không thể.
“Nhưng cuộc sống còn nhiều hơn thế. Khi nhìn thấy Mặc Văn Trác, cô nên biết anh ta đang nghĩ gì. Hơn nữa, Mặc Văn Trác không có con mà chỉ có một cô con gái nuôi. Cô có chắc anh ta sẽ làm như không thấy?”
Sở dĩ lúc này Mặc Văn Trác không có bất kỳ phản ứng nào,vì nó không gây nguy hiểm cho Mặc Tử Hàng.
Mộ Điềm Tư lắc đầu, nắm chặt tay Mặc Tử Hàng, cúi đầu khóc thút thít, “Mộ Thiển, cảm ơn cô. Nhưng con đường này, tôi muốn tự mình đi.”
“Cô…”
Mộ Thiển cứng họng, không biết phải nói gì.
Cô ở trong phòng một lúc, kiểm tra thấy hộ tá đã mua đủ đồ mới yên tâm rời đi.
Trước khi ra khỏi bệnh viện, cô lập tức gọi cho Dật Phong, “Giúp tôi tìm một người, Beatrice – một blogger ẩm thực nổi tiếng, tên tiếng Trung là Tự Lý Nhã. Tôi muốn biết thông tin chi tiết và địa chỉ hiện tại của cô ấy.”
Có quá nhiều việc xảy ra, và Mộ Thiển cảm thấy rằng cô không thể khoanh tay đứng nhìn được nữa, cô cần phải tăng thêm tốc độ.
Mà cùng lúc đó, Hàn Triết đã đem chuyện này báo cho Mặc Cảnh Thâm biết.
Đang ở công ty xem văn kiện, Mặc Cảnh Thâm cũng không ngẩng đầu lên, thản nhiên nói, “Đem tin tức truyền ra ngoài, phái người theo dõi chú Năm cùng ông nội.”
“Được.”
Hàn Triết gật đầu, xoay người muốn rời đi.
Nhưng người vẫn chưa kịp ra khỏi phòng, đã bị Mặc Cảnh Thâm kêu trở lại.
“Mang cho tôi tất cả thông tin về các thành viên cấp cao của Tập đoàn Mặc thị.”
“Vâng, tôi sẽ làm điều đó ngay bây giờ.”
….
Bệnh viện tư.
Dương Liễu đang ở trong tình trạng tồi tệ, cô ta đã tự nhốt mình trong phòng và không ra khỏi phòng trong một thời gian dài
Người đại diện đã gọi vô số cuộc điện thoại, nhưng cô ta từ chối trả lời và cuối cùng đã chặn họ.
Tuy nhiên, Tư Cận Ngôn yêu cầu y tá đến và thông báo cho cô ta, nói rằng Tư Cận Ngôn rất muốn gặp cô ta.
Dù vậy, Dương Liễu cũng không đủ dũng khí để ra ngoài và gặp mặt Tư Cận Ngôn.
Cô ta luôn cảm thấy xấu hổ và không biết nên làm gì.
“Tôi sẽ đến và kiểm tra tình trạng của cô ấy.”
Giọng một người đàn ông vang lên ở cửa, và đó hẳn là một nhân viên y tế.
Khi cửa phòng mở, một y tá và một bác sĩ đeo khẩu trang bước vào, đóng cửa lại.
Khi Dương Liễu nhìn vào đôi mắt người mới tới kia, cô ta lập tức từ trên giường ngồi dậy, dựa đầu vào thành giường, run rẩy lấy chăn trùm kín người, trong lòng cô ta nơm nớp lo sợ.
“Anh… làm sao vào được đây?”
Cô ta khiếp đảm hỏi.
Bác sĩ ôm trong tay quyển hồ sơ bệnh án, ánh mắt rơi vào trên người Dương Liễu, “Giấu kín như vậy, là sợ bị anh Đông giết chết?”
Người đàn ông u ám nói.
Dương Liễu lắc đầu đầy sợ hãi, “Các người… các người định làm gì?”
“Hừ, đương nhiên là không muốn làm gì, nhưng anh Đông muốn gặp cô.”
“Tôi, tôi, tôi… Hiện tại tôi đang bị bệnh, tôi đã nhiễm HIV, thời gian không còn nhiều. Nói với Đông Côn, không cần làm bẩn tay anh ấy.”
Dương Liễu trong lòng tuyệt vọng.
Vốn là đối với sự sống có ôm một chút hy vọng, ngay cả sau khi được cứu sống, cô ta vẫn cảm thấy mình thật may mắn vì đại nạn mà không chết.
Nhưng ai biết được ông trời chính là muốn đùa giỡn.
Cho cô ta hy vọng rồi lại khiến cô ta tuyệt vọng, giữa những thăng trầm cảm thấy vô cùng sợ hãi.
“Anh Đông nói, muốn sống sót thì cứ làm theo lời anh ấy. Có thể sẽ còn giữ lại mạng chó của cô.”
“Cái gì? Anh đã nói, tôi sẽ làm những gì tôi có thể làm.”
Bác sĩ giả đưa cho Dương Liễu một tờ tiền và một chiếc điện thoại di động mới, “Anh Đông sẽ liên lạc với cô.”
Nói xong, hai người xoay người rời khỏi phòng bệnh.
Vừa đóng cửa, liền nói với mấy người vệ sĩ, “Bệnh nhân trong trạng thái bình thường và đang phục hồi tốt.”
Rồi anh ta đi mất.
Dương Liễu ở trong phòng thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng từ lâu đã không thể bình tĩnh lại.
Mặc dù Mộ Thiển đã cho người bảo vệ cô nhưng những người đó có thể ra vào bệnh viện một cách dễ dàng, cô có thể tưởng tượng được rằng nếu họ muốn giết cô há chẳng phải là dễ như trở bàn tay?
Cô ta cúi đầu nhìn tờ giấy người đàn ông vừa ném cho mình.
Nhìn lướt qua, cả người vì tức giận mà run lên, cô ta nắm thật chặt tờ tiền, giận mà không dám nói gì.
Tại sao?
Tại sao chuyện này lại xảy ra?
Cô ta đang phải chịu đựng nỗi đau và sự bất bình lớn trong lòng, muốn làm chút chuyện gì đó nhưng cảm thấy bản thân thật vô năng.
Một con rối bị người khác giật dây, căn bản không cần vọng tưởng cuộc sống tự do.
Cốc… cốc…cốc
Một y tá khác đi tới, đứng cạnh đẩy cửa ra và nói: “Dương Liễu, Tư Cận Ngôn ở đằng kia nhờ tôi qua đây, nói rằng muốn gặp cô có chuyện cần nói.”
“Hả? Được.”
Dương Liễu giấu điện thoại di động cùng tờ giấy nhét vào phía dưới gối, đứng dậy đi ra khỏi phòng bệnh, đi tới phòng của Tư Cận Ngôn.
Đứng trong phòng của Tư Cận Ngôn, cô đi chậm đến cạnh anh, giả vờ thư giãn, “Anh Cận Ngôn, anh tìm em có chuyện gì vậy?”
Khuôn mặt nhỏ bé nhợt nhạt của cô ta gượng cười và trông rất mất tự nhiên.