Chương 1051: Thay đổi suy nghĩ
Bởi vì một khi trở về Ẩn Tộc, từ nay về sau cô có khả năng sẽ đánh mất anh mãi mãi.
Có thể cô sẽ không bao giờ có cơ hội để trở về Hải Thành nữa!
Cô không thể gặp lại bạn bè ở Hải Thành, không thể nhìn thấy hai đứa nhỏ và ngay cả cơ hội gặp mặt với Mặc Cảnh Thâm cũng ngày càng ít đi.
Sau đó, cô có thể sẽ bị cuống vào một… âm mưu lớn khác, có thể rơi vào tay đối thủ trong cuộc chiến tranh giành quyền lực.
Mặc Cảnh Thâm có thể thấy Mộ Thiển đã sống tốt như thế nào, nhưng anh cũng không ngờ rằng Mộ Thiển sẽ từ chối trở về Ẩn Tộc.
Anh biết trong lòng của Mộ Thiển còn giấu anh điều gì đó, nếu cô không muốn nói ra thì anh cũng không nhất thiết phải hỏi.
Cốc cốc cốc…
Tiếng gõ cửa phòng vang lên, Cố Khinh Nhiễm và Cẩm Dung mang theo thức ăn đẩy cửa phòng bước vào.
“Thời điểm này các nhà hàng ở bên ngoài đã đóng cửa. Bọn anh đã tìm thấy một nhà hàng và kêu ông chủ nhà hàng tự mình xuống bếp nấu những món này.”
Cố Khinh Nhiễm tay cầm hộp cơm giữ nhiệt trong tay cười toe toét đi đến: “Mộ Thiển, em cảm thấy thế nào rồi, có thấy khỏe hơn chút nào không?”
Người đang nằm đó chính là em gái ruột của anh ta, thời điểm thấy em ấy tỉnh dậy đương nhiên là tâm trạng của Cố Khinh Nhiễm rất tốt.
Anh ta lập tức để thức ăn lên bàn: “Lại đây, ăn thử đi, đây là lần đầu tiên anh nửa đêm chạy ra ngoài tìm người nấu đấy. Quán đó là quán cơm chay mà em thích.”
“Ừm, cảm ơn… anh trai.”
Mặc dù bây giờ hai người rất thân nhưng Mộ Thiển vẫn không quen gọi anh ta là “anh trai”.
“Để anh đỡ em ngồi dậy.”
Mặc Cảnh Thâm đỡ Mộ Thiển ngồi dậy, sau đó mở bàn ăn được lắp ở giường bệnh ra và kéo ghế đến ngồi bên cạnh cô, mở hộp cơm ra để trước mặt cô.
Thực đơn gồm bốn món mặn và một món canh, trông rất thịnh soạn.
Cô cứ tưởng là mua ở nhà hàng chay thì chỉ có món chay, nhưng khi dọn cơm ra thì cô thấy có canh cá với rau củ, một bữa ăn đầy đủ tất cả dinh dưỡng.
“Các anh… có muốn ăn chung không?”
Cô nhìn Cẩm Dung, Cố Khinh Nhiễm và Mặc Cảnh Thâm đang đứng ở bên cạnh giường, Mộ Thiển cảm thấy hơi xấu hổ.
“Bọn anh không đói, hồi nãy bọn anh đã ăn rồi.”
Cố Khinh Nhiễm mỉm cười và nói.
Ngược lại Cẩm Dung nhìn Mộ Thiển và hỏi: “Thế còn cô, có phải bây giờ cô không muốn ăn không?”
“Ai nói như vậy? Tôi ăn uống rất tốt, đúng lúc tôi đang đói bụng đây.”
Mộ Thiển không ngờ Cẩm Dung lại nhìn ra ý định của cô, nhưng sau khi cô suy nghĩ lại thì phát hiện anh ta là bác sĩ mà cô hiện tại đang là một bệnh nhân, cô không có khả năng giấu giếm bất cứ những gì liên quan đến sức khỏe trước mặt anh ta.
Cô lắc đầu một cái, cầm muỗng lên và húp một muỗng canh.
Nước canh rất thanh và nhạt, đủ vị, thơm ngon, khi uống không hề có cảm giác bị ngấy, ngược lại uống khá ngon.
Chỉ là đúng như Cẩm Dung đã nói, cô không hề có cảm giác thèm ăn và cô cũng ăn không vô.
“Các người dự định khi nào thì trở về Ẩn Tộc?”
Mộ Thiển đang ăn, Cố Khinh Nhiễm và Cẩm Dung đi đến ghế sofa và ngồi xuống, sau đó Cố Khinh Nhiễm nhìn về phía Mặc Cảnh Thâm và hỏi.
Mặc Cảnh Thâm ngồi sang một bên, lặng lẽ nhìn Mộ Thiển ăn, chưa từng ra tay giúp cô.
Không phải anh không muốn đút cho cô ăn, mà là anh muốn xem người phụ nữ này sẽ cứng đầu đến bao giờ.
Không hiểu sao anh thấy bản thân mình có chút thất bại, anh cảm thấy mình không biết phải làm thế nào với cô nữa đây.
“Nghe Mộ Thiển nói rằng khi nào cô ấy thích đi thì cô ấy sẽ đi.”
Mặc Cảnh Thâm đáp lại.
“Ý em là gì?”
Cố Khinh Nhiễm khó hiểu cau mày, đứng dậy đi tới mép giường, trực tiếp ngồi ở mép giường nhìn Mộ Thiển hỏi: “Có phải em không muốn trở về không?”
Theo tính cách của Mặc Cảnh Thâm, nếu biết Mộ Thiển gặp nguy hiểm thì anh sẽ không làm trễ một giây một phút nào.
Nhưng hiện tại tình hình của Mộ Thiển rất tồi tệ vậy mà anh ta còn lằng nhằng, dây dưa.
Vì vậy Cố Khinh Nhiễm cảm thấy rằng vấn đề hiện tại là ở Mộ Thiển.
“Đúng vậy.”
Mộ Thiển cầm đũa gắp một đũa rau xanh và bỏ vào trong miệng, chậm rãi nhai, thờ ơ gật đầu nói: “Hiện tại cuộc sống của em rất tốt, tại sao phải trở về Ẩn Tộc? Em không đi.”
Cô vừa nói vừa cúi đầu ăn.
Đôi mắt của Cố Khinh Nhiễm hơi nheo lại nhìn về phía Mộ Thiển mang theo một chút dò hỏi, sau đó nhìn về phía Mặc Cảnh Thâm: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Mặc Cảnh Thâm lắc đầu nói: “Anh ở đây cùng cô ấy đi, tôi đi ra ngoài hút điếu thuốc.”
Nói xong anh đứng dậy đi ra khỏi phòng bệnh.
“Anh cũng đi ra ngoài hút một điếu thuốc.”
Cố Khinh Nhiễm đứng dậy và đi ra ngoài.
Nhìn thấy hai người đều đã đi ra ngoài, Cẩm Dung cũng đứng lên theo và nói: “Tôi cũng đi hút thuốc, trong phòng quá ngột ngạt rồi.”
Anh ta còn không hiểu Mặc Cảnh Thâm nghĩ gì sao?
Người phụ nữ mà anh ngày ngóng đêm mong cuối cùng cô ấy cũng tỉnh lại, không có khả năng anh sẽ chạy đi hút thuốc và để lại Mộ Thiển ở đây một mình?
Ba người bước ra ngoài và Mộ Thiển là người duy nhất còn lại trong phòng bệnh rộng lớn này.
Nhìn bữa ăn phong phú được để trên bàn, cô cảm thấy hơi đau đầu.
Cô có cảm giác không muốn ăn, nhưng bây giờ cô phải ăn, nếu không khi Mặc Cảnh Thâm nhìn thấy nhất định sẽ chất vấn cô, sau đó còn cố chấp muốn đưa cô trở về Ẩn Tộc.
Hơn nữa, bây giờ Mặc Cảnh Thâm đi ra ngoài là muốn tìm ông cụ họ Cố để tìm hiểu mọi chuyện sao.
Không phải cô không muốn nói mọi chuyện với Mặc Cảnh Thâm, mà là…
Cô không biết phải mở miệng nói như thế nào.
Cô ngồi trên giường ép bản thân mình phải cung cấp đủ dinh dưỡng cho cơ thể, cô chịu đựng cảm giác khó chịu và buồn nôn để tiếp tục ăn.
Lúc này, Mặc Cảnh Thâm đứng ở bên ngoài phòng bệnh, lạnh lùng liếc nhìn hai người phía sau: “Cẩm Dung, cậu ở lại canh giữ ở trên lầu, Khinh Nhiễm, anh theo tôi xuống gặp ông Cố.”
Ông Cố là ông nội của Cố Khinh Nhiễm, vì vậy việc để anh ta đi cùng là điều bình thường.
“Ồ, vậy thì đi thôi.”
Ánh mắt của Cẩm Dung lướt qua lướt lại trên người của hai người họ, trực giác của anh ta cho anh ta biết rằng họ có điều gì đó muốn giấu anh ta, nhưng Cẩm Dung cũng không tiện để hỏi.
“Được rồi, em sẽ đợi hai người ở đây.”
Cẩm Dung gật đầu một cái và đi đến băng ghế dài ngồi xuống.
Mặc Cảnh Thâm đưa mắt nhìn Cố Khinh Nhiễm, sau đó cả hai đi vào thang máy.
Cửa thang máy từ từ đóng lại và bắt đầu di chuyển dần dần xuống dưới, Cố Khinh Nhiễm không nhịn được mà tự đặt câu hỏi với bản thân: “Chuyện quái gì đang xảy ra, lúc trước không phải đã nói là sẽ trở về Ẩn Tộc sao, mình vừa mới ra ngoài mua đồ một chút thì em ấy đã thay đổi suy nghĩ rồi?”
Thời gian chỉ mới trôi qua bao lâu đâu?
Có phần hơi vô lý.
Vẻ mặt Mặc Cảnh Thâm ảm đạm, cả người đều u ám: “Chuyện này anh nên hỏi ông nội của anh.”
Đáng lẽ lúc đầu đã thảo luận xong về việc trở về Ẩn Tộc nhưng vì Mộ Thiển gặp ông nội Cố nên cô ấy tạm thời đổi ý.
Nguyên nhân của vấn đề rõ ràng là nằm ở ông nội Cố.
“Ông nội? Ông, ông ấy tỉnh rồi à?”
“Ông ta chưa bao giờ hôn mê.”
“Ý anh là gì?”
“Ý trên mặt chữ.”
Cuộc nói chuyện giữa hai người rất ngắn gọn và súc tích hoặc có thể Mặc Cảnh Thâm có chuyện gì đó trong lòng, đó cũng là lý do anh không muốn nói nhiều những lời vô ích.
Cố Khinh Nhiễm bối rối lẩm bẩm: “Ông không phải đã hôn mê sao? Sao ông lại có thể tỉnh lại được chứ?”
Hai người xuống lầu, ra khỏi thang máy và dễ dàng đi tới được phòng bệnh của ông cụ họ Cố.
“Ông chủ.”
Hai vệ sĩ đứng bên ngoài phòng bệnh nhìn thấy Mặc Cảnh Thâm đến nên lên tiếng chào.
“Ừ.”
Mặc Cảnh Thâm gật đầu và nói: “Mở cửa.”
Hai vệ sĩ mở cửa ra, Cố Khinh Nhiễm cùng với Mặc Cảnh Thâm bước vào.
Trong phòng, ông cụ nhà họ Cố đang nằm trên giường, ông ta đã mở mắt khi nghe thấy âm thanh của Mặc Cảnh Thâm và Cố Khinh Nhiễm đi tới, ông ta từ trên giường ngồi dậy.
Cố Khinh Nhiễm bị sốc, trong lòng cảm thấy có một chút tức giận, anh ta đi đến cuối giường bệnh, mặt đối mặt với ông cụ mà hỏi: “Ông, có chuyện gì vậy? Nếu ông không có hôn mê thì đừng có hù dọa con thế chứ?”