Chương 1096: Phương Nhu Thật Đáng Thương
- -----
Chương 1099: Phương Nhu thật đáng thương.
Vấn đề của anh không đợi đến khi Thượng Quan Vân Miễu trả lời.
Mặc Cảnh Thâm lại đổi sang một cách hỏi khác: “Thiển có thể chống đỡ được bao lâu?”
“Phải xem tình hình bản thân con bé nữa.”
Thượng Quan Vân Miễu đưa ra một câu trả lời mơ hồ.
Người đàn ông nhíu mày, sắc mặt trở lên lạnh lùng thêm, ánh mắt lạnh lùng sắc bén nhìn thẳng vào Thượng Quan Vân Miễu: “Quay về gia tộc nhà họ Ẩn đương nhiên sẽ về, nhưng nếu như hai người vẫn cứ ép buộc Thiển là chuyện cô ấy không muốn, tôi cũng không để bụng chuyện quay về gia tộc nhà họ Ẩn của bà đâu.”
Luôn muốn người phụ nữ đó được bảo vệ mà bao nhiêu năm nay vì cô mà đã phải trả giá rất nhiều, nhưng bây giờ chỉ cần anh đến bảo vệ cô.
“Tự đại.”
Người nói câu đó không ai khác chính là Mặc Vân Kính.
Trong mắt thiên hạ, Mặc Vân Kính và Mặc Văn Trác của nhà họ Mặc là hai người có tính khí giống nhau, đều là đồ bỏ đi vô dụng, loại người không được người khác xem trọng.
Nhưng vì Mặc Cảnh Thâm vừa mới nói một câu, khiến ông ta ngay lập tức phải tức giận.
Tính khí ấm áp ngày trước bỗng nhiên thay đổi, ánh mắt trở lên ác liệt, sắc mặt u ám, vô tình tiết lộ sắp có trận sóng diễn ra.
Mặc Cảnh Thâm nhìn ông ta, trong lòng cảm khái, đại khái, đây mới là Mặc Vân Kính thực sự ‘vẻ ngoài’!
Ngay từ đầu tiếp xúc với Mặc Vân Kính, cảm giác ông ta là người bảo sao nghe vậy, nhưng mắt của con người sẽ không lừa dối chính họ, đôi mắt của ông ta đã phản bội ông ta quá nhiều rồi.
Vì vậy Mặc Cảnh Thâm đã sớm phái người đi điều tra Mặc Vân Kính, phải tốn rất nhiều công sức, đến cuối cùng mới điều tra ra người đứng sau lưng ông ta là Thượng Quan Vân Miễu.
“Cảnh Thâm, tôi khuyên cậu vẫn nên ngoan ngoãn để Thiển quay về gia tộc nhà họ Ẩn đi.
Thứ nhất, vì nghĩ cho tính mạng của con bé, thứ hai, cậu cũng không phải là đối thủ của quay về gia tộc nhà họ Ẩn.
Đừng nghĩ rằng cậu là người kế thừa của FE, là có thể kẻ thù của quay về gia tộc nhà họ Ẩn.
Huống hồ, đối thủ cạnh tranh lớn nhất của FE là William, nói không chừng sau này người chịu thất bại thảm hại sẽ chính là cậu.
Cậu lấy đâu ra nhiều tự tin như vậy?”
Nghe thấy có người không cung kính với người phụ nữ của mình, Mặc Vân Kính không kìm nén được sự tức giận trong lòng, bảo vệ cô ta.
Tình nghĩa vợ chồng sâu đậm.
“Ha ha.”
Mặc Cảnh Thâm nhướng mày, ánh mắt quan sát ông ta: “Chú ba che giấu bộ dạng thật cũng lâu quá rồi, đây mới là bộ mặt thật của chú sao?”
“Có phải hay không không quan trọng.”
“Chú ba cảm thấy như nào mới là quan trọng? Chú tính toán trăm phương ngàn kế để khiến Thiển quay về gia tộc nhà họ Ẩn, gia tộc nhà họ Ẩn đang có những bí mật gì đợi cô ấy?”
“Cho dù cậu là chồng của Thiển, nhưng không có nghĩa là cậu có thể quyết định mọi chuyện thay con bé!”
“Vậy sao?”
“Con bé là con gái của Uyển Nhi, là chủ nhân kế thừa gia tộc nhà họ Ẩn, con bé quay về gia tộc nhà họ Ẩn là chuyện không thể nào thay đổi được.
Đồng ý cũng được, không đồng ý cũng vây, đều không có cách nào từ chối.”
Hai người Mặc Vân Kính và Mặc Cảnh Thâm đối diện nhau, đôi bên đều áp đảo, đem theo khí thế mạnh mẽ.
“Vì thái độ của chú ba rất kiên quyết, không bằng chúng ta cứ thử chờ xem như thế nào.”
Anh lạnh lùng liếc nhìn Thượng Quan Vân Miễu một cái, đi thẳng ra khỏi nhà của Mặc Vân Kính.
Ra khỏi biệt thự, lên xe, Cố Tù Quân đang ngồi trong xe đợi anh.
Cậu ta nói với Diêm Liệt: “Trừ khử tất cả sao.”
“Ông chủ, Thượng Quan Vân Miễu không dễ dàng gì mới từ nước ngoài quay về được, cứ từ bỏ vậy sao?”
Diêm Liệt có chút không cam lòng.
Bây giờ bỏ qua cho Thượng Quan Vân Miễu, chẳng khác nào tất cả nỗ lực trước đó coi như đều lãng phí.
“Thượng Quan Vân Miễu không muốn quay lại, bọn họ ai đem nó quay lại.”
Mặc Cảnh Thâm nói xong câu tiếp theo, lên xe, khởi động xe đi thẳng về biệt thự Ngự Cảnh.
Trên xe, sắc mặt Cố Tù Quân vô cùng khó coi: “Mẹ khiếp, cậu rốt cuộc hướng vào ai? Tôi nói cho cậu biết, Mặc Vân Kính ông ta nói hai câu đều không là gì cả.
Cố Tù Quân tôi nói lời ở đây, sau này tôi muốn nhận họ làm bố mẹ, tôi ăn phân cho cậu xem!” N hảy hố truyện nhanh nhất tại Nhayho.
com"
Anh ta thề son sắt.
Mặc Cảnh Thâm không có tâm trạng nghe những lời nói vô nghĩa đó của Cố Tù Quân, ngược lại nói với Cố Tù Quân: “Có nghĩ đến việc đi đến gia tộc nhà họ Ẩn xem qua một chút không?”
“Gia tộc nhà họ Ẩn? Tôi...”
Anh ta có chút ngập ngùng.
“Giao cho cậu một nhiệm vụ, có hứng thú không?”
“Nhiệm vụ gì?”
“Cùng Dật Phong đi một chuyến đến gia tộc nhà họ Ẩn, như nào?”
Bây giờ anh ta cũng không có nhiều chuyện để làm.
Vì nửa năm trước tính mạng đáng lo ngại, thời gian không còn nhiều, vì vậy rất nhiều chuyện không thể xử lý.
Dù là sau khi trị bệnh, Mộ Thiển không để anh ta quản nhiều chuyện như vậy, anh đã có Mộ Thiển làm thay.
Nhưng bây giờ, cơ thể cô ấy yếu ớt, lại có thể lực yếu kém, đương nhiên mọi chuyện đều chuyển cho anh xử lý.
Từ nay về sau, chỉ cần có Mặc Cảnh Thâm ở bên, sẽ không để người nào có thẻ bắt nạt được người phụ nữ của anh.
“Tại sao muốn đến gia tộc nhà họ Ẩn?”
Cố Tù Quân không hiểu được suy nghĩ của Mặc Cảnh Thâm, lại lắc đầu, thẳng thắn từ chối: “Không được.
Tương bây giờ đang có thai, tôi muốn ở lại cùng Tương.”
Nói xong, dường như anh ta lại thay đổi lại ý định: “Anh muốn tôi đi lúc nào? Tôi về thương lượng với Tương một chút.”
Nói cho cùng, trong lòng Cố Tù Quân cũng vẫn muốn đến gia tộc nhà họ Ẩn xem một chút.
Trong cuộc sống có rất nhiều chuyện đều có quan hệ mật thiết với gia tộc nhà họ Ẩn, đây cũng chính là lý do vì sao anh muốn đi gia tộc nhà họ Ẩn một chuyến.
Anh ta dường như hiểu được đáp án, nhìn nhận nguyên do vấn đề.
“Nghĩ xong rồi nói cho tôi biết.”
Mặc Cảnh Thâm nói một câu.
Hai người nhanh chóng quay về biệt thự Ngự Cảnh, vừa đến ngoài sảnh biệt thự, đã nghe thấy tiếng khóc thất thanh từ trong phòng khách vọng tới.
Mặc Cảnh Sam cay mày, nghe giọng này chắc của Phương Nhu rồi.
“Cô ta đã biết chân tướng rồi sao?”
Cố Tù Quân cũng nghe thấy, không ngờ được cũng có chút kinh ngạc.
“Không đâu.”
Mặc Cảnh Thâm bác bỏ.
Bước lên tầng, đi vào sảnh biệt thự, nhìn thấy Phương Nhu đang đứng trước mặt Thích Ngôn Thương đẩy anh ta: “Em muốn đi tìm Thang Viên, anh để em đi tìm đứa bé được không? Thích Ngôn Thương, em xin anh, cầu xin anh, em không thể không có đứa bé được.”
Cô ta đau lòng khóc lóc.
Một ngày đợi không thấy đứa bé, trong lòng cô ta không có cách nào trấn tĩnh được.
Mộ Thiển, Trần Tương và Mộ Ngạn Minh cũng đứng bên cạnh, nhìn thấy bộ dạng của Phương Nhu, trong lòng cũng rất khó chịu, lại không biết nên làm thế nào để an ủi cô ta.
“Anh đã nói rồi, em ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, đợi tin tức của anh.
Em nghe không hiểu sao?”
Thích Ngôn Thương sắc mặt lạnh nhạt, ‘dịu dàng’ với Phương Nhu, sớm đã biến mất từ lâu.
“Em không muốn đợi, em muốn đi tìm con em.
Thang Viên biến mất rồi, anh bảo em làm sao có thể ngồi im ở nhà đợi được đây? Em không muốn, em không muốn.”
Cô lắc đầu như đánh trống, đôi tay nắm chặt áo sơ mi của Thích Ngôn Thương, cả người dường như sắp ngã quỵ.
“Không...”
“Để cô ta đi đi.”
Thích Ngôn Thương vừa nghĩ từ chối, Mặc Cảnh Thâm lại nói một câu: “Nếu như tìm thấy đứa bé trong lòng cô ta thoải mái hơn, như vậy nhất định phải từ chối sao? Sắp xếp vài người đi cùng cô ta là được rồi.”
Cách nghĩ của anh và Thích Ngôn Thương không giống nhau.
“Đúng vậy, tôi cảm thấy Mặc Cảnh Thâm nói có lý đó.”
Mộ Ngạn Minh bên kia nhìn thấy Phương Nhu bộ dạng đau khổ đó của Phương Nhu khiến anh ta cũng thấy đau lòng.
Biết rằng trước đây Phương Nhu cũng làm việc cùng anh ta cũng được coi là kiên cường, là một người phụ nữ giỏi dang lại thông minh, nhưng nhìn bộ dạng bây giờ của cô ta khiến người khác cảm thấy đáng thương.
“Để cô ta ở trong nhà chờ đợi thông tin cũng không phải là cách, tôi cảm thấy như vậy cũng rất tốt.”
Cố Tù Quân nói chen vào.
Thích Ngôn Thương lo lắng cho cơ thể của Phương Nhu, sợ rằng cô ta không chịu đựng được.
Vì Thang Viên mất tích, mấy ngày nay cô đều rửa mặt bằng nước mắt, ăn không ngon, ngủ không đủ giấc.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, cô ta sụt rất nhiều cân, sắc mặt nhợt nhạt, đôi môi tái nhợt, cả người tiều tụy, nhìn rất đau lòng..